Trò Chơi Suy Diễn

Chương 318: Tuyến thời gian suy luận của Dư Hạnh

Khóe miệng Dư Hạnh rỉ máu, ý thức ngày càng rõ ràng. "Đừng để hắn bị thương quá nặng, Linh Nhân sẽ giết chúng ta!"



"Sơ cái gì? Hắn hiện tại lại không chết được!"



Linh Nhân... Nghe thấy cái tên này, Dư Hạnh đột nhiên cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi đau và hận thù vô cùng lớn, sóng gió vần vũ. Hắn nhớ lại, trong một biển lửa, hắn đứng ngẩn ra, giọng nói thường nghe thấy ở nhà cùng với giọng cười khác hoàn toàn với lúc anh ta hát, nói với hắn: “Nhà anh đã không còn nữa, anh cũng không còn nơi nào để đi, đi với tôi đi.”



"Ồ? Là tôi khiến cho nhà của anh bị hủy hoại sao? Ha ha... Anh Dư Hạnh, bây giờ anh mới phát hiện ra sao? Thật không thông minh, sau này sẽ bị nhiều thiệt thòi lắm." "Về lý do vì sao làm vậy thì... Đương nhiên là vì anh. Nhìn xem, khuôn mặt của anh và tôi là cùng một kiểu. Anh rất thích hợp trở thành Linh Nhân thứ hai... Đúng vậy, vào nhà anh đương nhiên cũng là một phần của kế hoạch." Lúc này, Dư Hạnh nhớ lại tất cả ký ức trước khi tiến vào ngôi làng nhỏ.



Hắn cười nhạt.



Thật sự không ngờ rằng sau khi mất đi trí nhớ, hắn lại có thể nhớ lại quá khứ trong giấc mơ, hơn nữa người nhắc nhở hắn về chuyện đó lại là vị Linh Nhân này.



Hắn thực sự không thể ngờ rằng một ngày nào đó, hắn sẽ biết được tên mình - Dư Hạnh - từ miệng của Linh Nhân.



Ban đầu, Dư Hạnh chỉ là một tên công tử nhà giàu ngây thơ, không có tham vọng, được gia đình chiều chuộng, ngoài nghệ thuật mà hắn yêu thích ra thì chẳng biết gì khác.



Bầy giờ nhớ lại quá khứ, Dư Hạnh không khỏi phát khóc vì sự ngây thơ của mình hồi đó. Linh Nhân nói hắn không thông minh, quả thực hắn quá ngu ngốc, để một người có động cơ không trong sạch ngay từ đầu ở lại nhà lâu như vậy, còn ngây thơ coi người đó là bạn, thậm chí là một người thầy dạy kinh nghiệm sống.



Trao gửi chân thành mà không một chút nghi ngờ, đến lúc bị phản bội hoàn toàn không có sức phản kháng. Cũng may, Dư Hạnh cuối cùng cũng đã học được cách trở nên thông minh trong những năm tháng dài đằng đẳng sau đó.



Tính cách con người được hình thành từ từng mảnh ký ức, trải qua những điều tốt đẹp mới biết thế nào là vui vẻ; trải qua đau thương mới biết thế nào là thờ ơ; trải qua sự phản bội mới biết thế nào là u ám.



Mọi kết quả đều có nguyên nhân, mọi sự điên rồ đầu có khởi nguồn của nó. Có lẽ sự thay đổi của Dư Hạnh bắt nguồn từ việc mất hết chỗ dựa, hắn bị bắt trở thành vật thí nghiệm của Linh Nhân, đến khi trốn thoát, tâm lý của hắn đã hoàn toàn biến dạng.



Hắn nhận ra rằng Linh Nhân đã biến hắn thành một con quái vật, một con quái vật trông có vẻ tốt đẹp nhưng thực chất lại ẩn chứa trong mình toàn thứ đen tối và tiêu cực.



Sự méo mó này sau cơn bùng phát ban đầu đã bị Dư Hạnh che giấu, hắn giả vờ là một người sống đúng với kỳ vọng của xã hội, đồng thời không cam lòng, cố gắng nhặt lại từng chút thiện ý.



Linh Nhân muốn hắn trở thành một kẻ tồi tệ, nhưng Dư Hạnh không muốn.



Giấc mơ vẫn tiếp tục.



Những người cầm súng hét lên ra lệnh cho nhau, cơ thể - trong mơ của Dư Hạnh đầy lỗ thủng đạn, máu chảy như sông, rơi xuống theo từng bước đi của hắn.



Nhưng như những nhân viên thí nghiệm đã nói, hắn đã không thể chết được nữa. Dư Hạnh lúc này cảm nhận được sức mạnh bên trong cơ thể mình, u ám, lạnh lẽo và đáng sợ. Hắn chưa bao giờ cảm thấy bị cảm giác bạo lực chi phối mạnh mẽ như vậy. Cuối cùng hắn giết hết tất cả những người cầm súng, tuỳ tiện lấy một bộ quần áo dính máu, mang theo cơ thể đầy vết thương rồi chui qua lỗ thủng trên cánh cửa ánh sáng.



Sau khi thoát ra ngoài, không biết thời gian đã trôi qua bao lầu.



Trong mơ, Dư Hạnh có ý thức rõ ràng của riêng mình, nhưng nhiều lúc không thể kiểm soát được hành động của mình, hắn luôn đồng cảm với cảm xúc của chính mình trong giấc mơ.



Hắn dùng ngón tay moi hết những viên đạn găm trong thịt ra, giống như trước đây hắn đã thực sự từng làm điều như này rồi, vẻ mặt lạnh lùng.



Vết thương đã bắt đầu động đậy và lành lại, không ngừng nhắc nhở Dư Hạnh rằng từ khoảnh khắc trở đi hắn đã trở thành quái vật.



Giấc mơ này khi nào mới kết thúc? Hắn có chút thiếu kiên nhẫn.



Đi thêm một đoạn nữa, trước mặt xuất hiện một khu rừng rậm, sau đó, một thôn nhỏ hiện ra trong tâm mắt.



Đó là thôn nơi gia đình ông Trương sinh sống.



Dư Hạnh có chút ngỡ ngàng: Thì ra là vậy, vết thương của hắn là từ đây mà có.



Nhưng nơi này... Hình như hắn đã từng đến rồi... Hắn nhớ hình như tiếp đó sẽ có một con sông, trong sông... Giấc mơ đột ngột kết thúc vào lúc này, tất cả ý thức của hắn cũng ngừng lại đột ngột. Ánh mặt trời chiếu lên mặt, mang theo một cảm giác ấm áp. Dư Hạnh nhíu mày, mệt mỏi tỉnh lại sau giấc mơ hỗn loạn suốt đêm.



Hắn ngồi bật dậy, đưa tay xoa xoa thái dương đang căng lên: “Mơ mà mệt thật...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận