Trò Chơi Suy Diễn

Chương 161: Lửa và tên điên (1)

Thế là cậu ấy leo lên cầu thang.



Dư Hạnh nhắc nhở: "Con rối khi chưa gặp mục tiêu cụ thể, nên sẽ sợ ánh mắt người khác nhìn chằm chằm. Nếu cậu vừa ló đầu ra đã nhìn thấy con rối thì hãy nhìn chằm chằm vào nó."



Một lúc sau, giọng nói của York vọng qua bức tường: "An toàn rồi, lên đi."



Lúc này, Dư Hạnh lại một lần nữa cảm thấy giọng của cậu ấy rất quen tai. Martha ổi lên, theo sau là Dư Hạnh, Alex ở cuối cùng.



Sau khi Dư Hạnh lên gác mái mới phát hiện, diện tích gác mái không hề nhỏ, khu vực họ đi lên tương đối chật chội, chứa đầy những vật dụng cũ kỹ.



Sau đống vật dụng, có có cửa dẫn đến khu vực khác.



"Angel sống ở đâu?" Xung quanh không chỉ có một cánh cửa, Dư Hạnh trực tiếp hỏi AIlex.



Alex không chút do dự chỉ vào bên trái: “Bên phải là nơi gia đình chúng tôi để đồ, bên trái rộng rãi hơn, sau khi chị tôi lên, đã mang theo một tấm đệm để ngủ, còn tôi giúp chị ấy mang lên một chiếc bàn nhỏ để làm con rối.”



Thế là bốn người đi về phía cánh cửa bên trái.



York mở cánh cửa ra, phía sau cánh cửa trông như một thế giới hoàn toàn khác. Từng hàng con rối được sắp xếp theo thứ tự không xác định, quả nhiên, có một người phụ nữ tóc vàng mặc váy dài ngồi giữa chúng. Người phụ nữ có gương mặt tỉnh xảo, khí chất điềm tĩnh, ánh mắt vô hồn nhìn con con rối chưa hoàn thiện trong tay, động tác trên tay thành thạo, con rối đang dần được hoàn thành.



Đó chính là Angel mà Dư Hạnh đã thấy trong bức ảnh. Chỉ có điều, lúc này Angel không phải tự mình ngồi ở đây, mà trên cổ, cánh tay, eo đều bị buộc chặt bởi những dải lụa trắng mỏng.



Một đầu của dải lụa trắng buộc người Angel, đầu kia kéo dài ra, hòa vào những vòng tròn ma thuật nhỏ kỳ lạ vẽ trên tường.



Sau khi họ đến, Angel cũng không ngừng động tác làm con rối trên tay, nhưng cửa “rầm” một tiếng đóng sầm lại. Alex hoảng sợ nói: "Cửa đóng rồi, không mở được!"



Martha theo đó cũng căng thẳng: cô ấy nhanh chóng thử mở cửa, quả nhiên là thất bại, cánh cửa như bị một thế lực bí ẩn phong ấn chặt chẽ. Cô ấy chưa kịp kìm nén nỗi sợ hãi để trấn an Alex, đã thấy York cười khẩy ra tiếng, Dư Hạnh cũng cười như không cười, nói với Alex: "Anh cần gì phải thế chứ, chăng phải là tự anh đóng cửa sao?"



Alex giật mình. Nghe thấy động tĩnh này, Angel cuối cùng cũng nhìn về phía bên này, dại lụa trắng theo động tác nhỏ của cô ta lay động trong không trung, trông cô ta không giống như tự nguyện lên gác mái, mà giống như bị giam cầm ở đây. Khác với hầu hết người dân thị trấn Aurelan, bao gồm cả bà Brown và Susan, đôi mắt đẹp của cô ta màu xanh thẳm như đại dương, chứa đựng những xoáy nước khiến người khác có cảm giác hít thở không thông.



Cô ta liếc nhìn ba người xa lạ một cái, rồi chuyển ánh mắt sang Alex, giọng điệu như chất lặng, mơ hồ: "Bọn họ chính là ba người cuối cùng sao, pháp sư?"



Giọng điệu của Angel không có vẻ gì là thân thiết với em trai như lời đồn, giọng điệu của cô ta rất bình thường, như thể Alex mà cô ta đang nói chuyện cùng chỉ là một người xa lạ chưa từng gặp. Không, nói như vậy lại không quá đúng, sự im lặng của cô ta đủ để Dư Hạnh cảm nhận được cái gọi là “tuyệt vọng”, “chết tâm” trong đầu cô ta. Mà Alex, người bị Angel nói ra thần phận, một giây trước còn kinh hoàng khi cửa đóng lại chặn hết đường lui lại lập tức đổi sang một bộ mặt tàn ác phấn kích.



Người thanh niên mỉm cười, chủ động đi tới bên cạnh Angel, gẩy gầy tơ đang quấn chặt lấy cổ của cô ta.



Hắn ta khẽ nói: “Đúng vậy, Angel. Đầy chính là ba người cuối cùng.”



Sau đó ngẩng đầu: “Rất xin lỗi các vị pháp sư trừ tà, thật đáng tiếc, trò chơi thám hiểm của các người đến đây là kết thúc.”



Dư Hạnh: “...”



York: “Ôi.” “Khoan đã, thế này là sao?” Martha rơi vào hoang mang, sau đó cơn giận dữ và sợ hãi đồng loạt xộc lên não.



Mẹ nó, Alex chính là pháp sư? Cô ấy vẫn chưa thể thích ứng được với cú cua gắt này, không không không, trọng tâm ở đây là tại sao lại gọi bọn họ là ba người cuối cùng?



Alex hiện ra biểu cảm không hề tương xứng với với khuôn mặt đẹp đẽ của mình, nó tựa như rắn độc săn con mồi, không lập tức cắn chết mà chỉ tiêm nọc độc rồi thong thả thưởng thức dáng vẻ quằn quại giãy giụa của con mồi. Nhưng sau đó hắn ta lại nhíu mày.



Hình như ba người này không quá hoảng loạn như hắn ta tưởng tượng. Thậm chí trên mặt Roy và York còn hiện lên vẻ khoan khoái tự đặc khiến hắn ta rất khó chịu.



Hắn ta không thể để xảy ra bất cứ chuyện gì vào lúc này, thế là cười khẩy một cái, cúi đầu nói với Angel vô hồn: “Dùng con rối của cô giết bọn chúng đi và rồi cô sẽ được tự do.”



Vừa dứt lời, Dư Hạnh chỉ nghe thấy con rối trong đây đồng loạt cử động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận