Trò Chơi Suy Diễn

Chương 401: Địa ngục của Alice - Tất nhiê...

Hắn không lo lắng sao? Không vội vàng? Ngay cả khi Dân Cờ Bạc sẵn sàng đưa hắn đi cùng thì hắn cũng không thể để xảy ra sai sót nào được! Hắn không có thái độ thù địch nào với người khác sao? Điều này có vẻ rất khó xảy ra vì tất cả những người trong bọn họ đã bắt đầu suy tính đến cách để chống lại người khác...



Và bộ dạng này... Có hơi kiêu ngạo quá rồi, đáng ghét



Đối với con người ở thời đại này, dù làm bất cứ nghề gì thì việc phàn nàn đã gần như trở thành bản năng.



Đặc biệt khi có nguy hiểm. Nhưng nếu như nguy hiểm chưa cấp bách, người ta sẽ kêu gào điên cuồng trong lòng để chuyển hướng sự chú ý của bản thân và giảm bớt sự lo lắng.



Lúc này, Dư Hạnh trở thành mục tiêu phàn nàn của họ. Sau vài câu chửi thầm trong lòng, mọi người lần lượt tháo mặt nạ ra. Dư Hạnh cắn một miếng thăn, hài lòng nheo mắt lại thành một khe nhỏ, đồng thời không quên nhìn người khác qua khe hở đó. Dù sao cũng phải nói rằng, mặc dù ba đầu bếp trong lâu đài cổ trông không bình thường nhưng những món ăn họ nấu chắc chắn rất ngon, thậm chí còn ngon hơn nhiều đầu bếp ngoài thực tế! Ừm... Hòe là một chàng trai tóc xoăn, khoảng hai mươi tuổi, còn Hoang Bạch thì trẻ hơn, là một cô gái có đôi mắt to, giữa hai lông mày toát ra vẻ mạnh mẽ.



Bệnh Tâm Thần có vẻ ngoài bình thường, giống như một nhân viên văn phòng hàng ngày vội vã đi qua trên đường, gò má hơi gầy và xương gò má có vẻ hơi nhô lên.



Dư Hạnh đã gặp qua cả Hàm Tâm Di và Hàn Chí Dũng, lúc trước thì có liên lạc với họ vài lần và lúc sau thì hắn đã theo dõi họ, tóm lại đầu là những gương mặt quen thuộc... Chà, món khoai tây nghiền này cũng rất ngon.



Dân Cờ Bạc Tăng Lai trẻ hơn Dư Hạnh tưởng tượng một chút, thậm chí còn nhỏ hơn Hòe. Hắn ta có mái tóc ngắn màu nầu, không dài cũng không ngắn, làn da màu lúa mì khỏe mạnh, lông mày rậm và đôi mắt to. Hắn ta là một anh chàng đẹp trai theo kiểu truyền thống của Trung Quốc. Lúc này... Tại sao Tăng Lai lại nhìn chằm chằm vào hắn?



Dư Hạnh nuốt thức ăn trong miệng, bối rối liếc nhìn Tăng Lai.



Tăng Lai bĩu môi: "Tốt lắm, thằng nhóc Nhậm Nghĩa kia không có nói cho tôi biết anh trông như thế này, quả nhiên cậu ấy chỉ là một người chiến lược máy móc, không để ý tới cái gì khác..."



Nấu biết sớm hơn, hắn ta sẽ không khoe khoang trước mặt Dư Hạnh rằng mình sẽ bị Medusa của Công hội Thâm Dạ coi trọng. Thật là quá mất mặt mài



Dư Hạnh không bình luận gì về chuyện này, cũng chào hỏi: "Đàn anh, anh cũng nên ăn đi. Ăn xong mới có sức để chiếm phòng."



Họ đầu đã lên tầng năm và biết rằng ngay cả những hành lang mở cũng có thể không được khám phá do các yếu tố khác bên ngoài tác động vào. Vì vậy, dù nói có bảy mươi phòng nhưng thực tế thì có phần căng thẳng hơn một chút.



Nghe vậy, Bệnh Tâm Thần đang ngồi gần cảm thấy chỗ ngồi dưới mông mình không phải là ghế mà là một cái bếp. Anh ta vội vàng ăn vài miếng rồi nói với quản gia đang đứng cạnh chiếc bàn dài: "Tôi no rồi, tôi đi được không?"



Quản gia gật đầu: "Đương nhiên, nhớ kỹ bảy giờ là tắm rửa, đừng muộn."



Sau khi được phép, Bệnh Tâm Thần lập tức đứng dậy, không chào hỏi ai mà bỏ chạy thật nhanh.



"Mẹ kiếp!" Hoang Bạch chửi rủa, nhìn đồ ăn rồi lại nhìn Hoè.



Hoè nói: “Cô đi trước chiếm phòng đi.” Hoang Bạch hừ một tiếng, lập tức chạy về phía cầu thang dẫn lên tầng hai.



Bệnh Tâm Thần đi lên tầng ba, đó là hướng phòng ngủ của mọi người. Còn Hoang Bạch, cô gái buộc tóc đuôi ngựa, thì đi thẳng lên tầng hai, nơi có nhiều phòng nhỏ nhất, để không tốn thời gian tranh giành.



Hành động của bọn họ khiến mấy người không thể ngồi yên, liền theo bọn họ rời đi. Ngay cả Hàn Tâm Di cũng mỉm cười ngọt ngào với Dư Hạnh, đứng dậy, cúi người nói nhỏ vào tai hắn: “Tôi đi trước, thần thông minh của tôi, nếu anh có thể nói cho tôi biết lý do vì sao anh không vội vàng, tôi sẽ rất vui. Đáng tiếc...”



Cô ta còn chưa nói hết, liếc nhìn Hàn Chí Dũng rồi đi lên tầng hai.



Lúc này, bàn ăn chỉ còn lại ba người là Dư Hạnh, Tăng Lai và Hòe.



Dư Hạnh dường như không hề bị ảnh hưởng chút nào. Hắn cầm bát canh lên nhấp một ngụm để xoa dịu cổ họng.



Hòe và Tăng Lai nhìn nhau, hắn bèn mở miệng nói trước: "Hai người các anh dường như tự tin là có thể hoàn thành nhiệm vụ chiếm phòng, các anh còn chưa muốn hành động sao?"



Tăng Lai đang thèm ăn bị Dư Hạnh khơi mào, hắn ta gắp một miếng thịt lớn vào bát, sau đó hỏi: "Anh cũng không đi sao?"



"Haha, tôi không vội." Hòe liếc nhìn Dư Hạnh: "Chàng trai này... Hạnh trông không giống người chơi mới không biết gì cả."



Tăng Lai thầm nghĩ có lẽ hắn có Khúc Hàm Thanh hướng dẫn.



Trước đây hắn ta vẫn chưa nghĩ ra, nhưng sau khi nhìn thấy bộ dạng của Dư Hạnh, hắn ta đột nhiên cảm thấy mình đã hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận