Trò Chơi Suy Diễn

Chương 74: Cũng không phải lần đầu tiên khóc nhè rồi (đặc thù thị giác)(1)

Chương 74: Cũng không phải lần đầu tiên khóc nhè rồi (góc nhìn đặc thù)(1)
Ngu Hạnh ngay từ đầu còn có thể nghe được âm thanh đối chọi gay gắt của Diêm Lý và Medusa ở bên cạnh.
Theo bọt khí ký ức "bụp" một tiếng vỡ tan trong đầu, âm thanh ngoại giới dần dần nhạt đi, ý thức chìm vào bên trong "ký ức mới", lãng quên cả thân thể.
Ký ức mới không chút trở ngại nào dung nhập vào trong óc, rất nhanh, hắn liền "nhớ tới" Medusa đêm qua.
. . .
Ta bị phân đến một khu cư xá ở phía bắc trấn, người tiếp đãi lữ khách nghe nói là lão bản xưởng may trên trấn, trong nhà có thể ở lại hai người.
Lúc đầu ta dự định mang Lam Vô đi cùng, nhưng nhìn thấy lựa chọn của Ngu Hạnh, ta tạm thời đổi ý để hắn ngủ ở lữ điếm. Có một gã Tiểu Trúc Can mặt lạ hoắc liền thừa cơ hỏi ta có thể mang hắn theo cùng được không.
Làm sao, trông thấy Lam Vô gầy gò, liền cho rằng ta thích gu này? Cái bộ dạng làm ra vẻ ngượng ngùng này khiến ta thật sự tê cả da đầu, chỉ thế này thôi sao? Thật muốn nhét hắn vào trong cống ngầm.
Ta từ chối tên Tiểu Trúc Can sa đọa này, tiện thể lúc hắn còn muốn dây dưa thì làm miệng hắn sưng độc lên. Thật sự cho rằng ta sẽ làm trò `dục cự còn nghênh` sao? Ta mắng ngươi không xứng, ngươi chính là thật sự không xứng. Đối với những tồn tại không phải mỹ nhân, ta trước giờ chưa từng có nhiều kiên nhẫn, chỉ có thể nhịn một lần.
Lam Vô không có ở đây, ta dự định tự mình đi `ăn nhờ ở đậu`.
Trước kia từng có kinh nghiệm ở cùng người xa lạ, những người đó hoặc là tham lam đồ ăn của ta còn gây phiền toái cho ta, hoặc là tự cho rằng mình có gương mặt hòa nhã liền nghĩ leo lên giường của ta để tạo chút giao tình... Ta biết đây là vấn đề xác suất, nhưng ai bảo vận khí của ta luôn không tốt chứ ~ Thái độ của ta đối với Tiểu Trúc Can khiến những kẻ khác đang rục rịch muốn động đều dập tắt suy nghĩ, cuối cùng không còn ai muốn đến để bị đánh. Dựa theo địa chỉ viết trên tờ giấy, ta "mượn" một chiếc xe đạp bên đường, trực tiếp phóng tới đích.
Không còn cách nào khác, vận khí của ta luôn rất tệ, ngay cả tờ giấy phân ngẫu nhiên cũng có thể phân đến nơi xa nhất.
Trên đường đi hỏi thăm dân trấn mới biết, khu cư xá ta muốn đến này còn rất cao cấp, phàm là người tai to mặt lớn có chút tiền đều muốn ở nơi đó, giống như chen chúc cùng những kẻ có tiền khác thì có thể tỏ ra mình `ngưu bức` vậy.
Khi đến nơi, thời gian vẫn còn dư dả.
Vốn cho rằng đây sẽ là một khu cư xá sàng lọc tương đối nghiêm ngặt, không ngờ lại có thể tùy tiện đi vào, bảo an thậm chí còn chẳng buồn ngăn ta lại một chút.
Xem ra, cho dù là khu cư xá giàu có nhất trên trấn cũng không có biện pháp bảo vệ riêng tư tốt hơn nửa điểm, là bởi vì bọn hắn không có loại ý thức này sao? Vậy thì cái gọi là khu cư xá của người giàu còn có ý nghĩa gì nữa, chẳng lẽ chỉ để thể hiện rõ một nhà người ngu ngốc nhiều tiền?
Lúc đi vào hành lang trên cầu thang, ta nhớ tới chuyện muốn giết Tầm Hoa Nhân.
Thủ đoạn của vị Hoa lão bản kia ai cũng nhìn ra được, dù sao ta cũng chẳng có hứng thú gì đi làm công cho người khác, cứ để một mình Diêm Lý đi là được, nếu có bất trắc... Hừ, cũng là hắn tự chuốc lấy.
"Nha, hoan nghênh hoan nghênh."
Xưởng trưởng xưởng may trong truyền thuyết mở cửa cho ta, hắn chừng năm mươi tuổi, lão bà tuổi tác cũng không kém nhiều, hai người đứng ở cổng, ánh mắt nhìn ta không khác gì dân trấn bên ngoài, đột xuất một vẻ nhiệt tình hiếu khách.
Cách trang hoàng của căn nhà này không khác gì tưởng tượng của ta, có loại khí chất nhà giàu mới nổi, chỗ tốt duy nhất là ở đây sẽ tương đối thoải mái, tốt hơn là ở trong căn phòng ẩm mốc cho lũ côn trùng gặm xác.
Hì hì, nói chính là căn nhà Diêm Lý rút trúng kia kìa, hy vọng lũ côn trùng nhỏ cắn vào đùi hắn, tốt nhất là cắn đến mức hắn khóc nhè, hồi nhỏ hắn sợ nhất là côn trùng... Cơ mà trời lạnh thế này, lũ côn trùng có phải đều chết cóng cả rồi không?
Chậc, ta đang nghĩ gì thế này, cho dù có côn trùng, thì bây giờ hắn cũng đâu còn sợ nữa, mau cút khỏi đầu ta!
Xưởng trưởng xưởng may giới thiệu với ta rằng hắn họ Vương, ta bèn thẳng thắn gọi hắn là Vương lão bản. Hai vợ chồng này cho ta xem căn phòng ta sẽ ở, trắng trẻo xinh xắn, giống như chuẩn bị cho một tiểu nữ hài vị thành niên.
"Hai chúng ta có một đứa con gái, nó từ nhỏ đã thích màu hồng, lớn lên vẫn y như hồi nhỏ, ha ha." Vương lão bản cười chất phác, còn có chút hoài niệm, "Từ lúc con gái ta gả cho người ta, căn phòng kia liền để trống, đồ đạc bày biện đều không động đến, nhưng cứ để không mãi thì lại có chút thiếu hơi người, phải không nào, nên mới chia sẻ ra cho du khách ở."
Ta tùy ý gật đầu, theo kinh nghiệm tiếp xúc với NPC mà nói, lúc này ta hẳn nên hỏi thêm, nói không chừng có thể mở ra nhiệm vụ nhánh nào đó hoặc tìm hiểu được bí mật gì đó, nhưng ta lại có dự cảm khó hiểu, rằng tốt nhất là không nên tiếp xúc đặc biệt gì với hai vợ chồng này, càng lạnh lùng càng tốt.
"Dung mạo ngươi thật là xinh đẹp, còn ưa nhìn hơn cả khuê nữ nhà ta nữa." Lão bà của Vương lão bản đột nhiên nhìn ta chằm chằm, hâm mộ nói, "Ta ở trên trấn bao nhiêu năm nay, chưa từng gặp qua ai đẹp như ngươi đâu, ngươi là đại minh tinh phải không?"
"Không phải." Ta muốn lấy được hảo cảm của một bà dì thì rất đơn giản, nhưng ánh mắt của nàng khiến ta khó chịu, ta quyết định trong lòng sẽ gọi nàng là lão bà.
"Ôi, tiểu khuê nữ xinh đẹp như vậy, không làm minh tinh thật đáng tiếc." Lão bà kia nhíu mày vỗ tay một cái, giống như thật sự cảm thấy đây là chuyện gì đó rất đáng buồn vậy, thật khó hiểu.
Vương lão bản dường như nhìn ra ta mất kiên nhẫn, hắn kéo lão bà đi, ngượng ngùng nói với ta: "Lão bà của ta cứ như vậy đấy, đừng để ý đến nàng. Thời gian cũng không còn sớm, nghe nói đoàn lữ hành các ngươi ngày mai còn phải tập hợp sớm hơn, vậy thì mau đi ngủ đi."
Hoàn toàn chính xác theo thời gian ta tính, hiện tại đã là 11 giờ bốn mươi mấy phút của thế giới này.
Ta muốn đợi đến rạng sáng, sau khi hai vợ chồng này ngủ say sẽ dậy lục soát phòng một chút, bọn họ cho ta cảm giác không ổn lắm, nhưng vật phẩm thì chắc sẽ không có sai sót.
Ta đóng cửa phòng ngủ, tắt đèn, nằm trên chiếc giường mềm mại trải ga giường màu hồng phấn. Dưới đất ở cuối giường chất đống rất nhiều búp bê vải làm thủ công trông chẳng ra sao cả, nhưng dựa vào cách bài trí mà xem, "nữ nhi" ở trong căn phòng này trước kia đích thực là một người có trái tim thiếu nữ rất phong phú.
Chẳng giống ta chút nào.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bằng vào thính lực của ta, có thể nghe thấy hai vợ chồng kia đang nói chuyện ở phòng khách, nhưng cụ thể nói cái gì thì... Hẳn không phải là ta không nghe rõ, mà là bọn họ vốn chỉ phát ra những âm thanh lí nhí không rõ ràng, chứ không hề nói từ ngữ nào có ý nghĩa.
Ừm, lúc không có ai nhìn, thì ngay cả nội dung nói chuyện cũng qua loa như vậy sao.
12 giờ vừa điểm, ta nhận được thông báo kết toán của hệ thống trước, sau đó đột nhiên buồn ngủ kinh khủng. Ta không muốn ngủ, nhưng ý chí của ta dường như không chống lại được một loại quy tắc ép buộc đi ngủ nào đó. Lẽ nào đây là tình huống mà ai cũng gặp phải vào lúc 12 giờ?
Trước khi bị ép rơi vào trạng thái ngủ say, ta đặt một thanh chủy thủ răng độc xuống dưới gối đầu.
Không chỉ ngủ, ta còn mơ một giấc mơ.
Trong mơ dường như có những đoạn ngắn mơ hồ, đứt gãy nào đó, ta không rõ ràng lắm. Tất cả đảo lộn trong ý thức của ta, giống như bị ném vào lồng giặt của máy giặt vậy, vù vù không ngừng, hết lần này đến lần khác tẩy rửa thứ gì đó...
Dường như có thứ gì đó biến mất, trong lòng trống rỗng, lại hình như có thứ gì đó nhiều thêm, xen lẫn vào những gì vốn có.
Trong lòng ta mơ hồ vang lên hồi chuông cảnh báo, thế nhưng trong lúc ngủ mơ, ta yếu ớt hơn lúc tỉnh táo quá nhiều, rõ ràng nhận ra đây là sự bóp méo nhận thức quen thuộc, nhưng...
Cây gậy khuấy đảo đập nát suy nghĩ của ta.
Ta chìm nổi trong mơ, căn bản không phân biệt được bây giờ là năm nào tháng nào.
Ta không thích nằm mơ, chờ ta tỉnh lại là được rồi. Bây giờ không biết, tỉnh lại là có thể... Ngô, vừa rồi đang nghĩ gì nhỉ...
Không sao, ta nhất định có thể giải quyết, nhưng màu hồng thật đáng yêu a... Mẹ nó thằng khốn, nói chia tay liền chia tay, ngươi thật đúng là tên khốn nạn... Trên đời làm gì có quái vật mãnh nam đầu tam giác chứ? Nghĩ lung tung cái gì vậy, ta cũng sẽ không kết hôn với tên khốn đầu tam giác... Silent Hill hại người thật nặng...
ψ‰∀♯
"Hô —— "
Trong bóng tối mịt mùng, ta toát mồ hôi lạnh mở mắt ra.
Tim đập thình thịch trong lồng ngực, toàn thân tê dại, ta mò mẫm bên cạnh gối đầu một lúc, bỗng nhiên không biết là đang tìm cái gì.
A, đồng hồ báo thức.
Kéo sợi dây mở đèn đầu giường, ánh sáng dịu nhẹ vẫn đâm vào mắt ta, ta nhoài nửa người ra, sờ được đồng hồ báo thức của ta ở dưới gầm giường.
Mới ba giờ sáng thôi mà.
Hô... Sao lại bị đánh thức nữa rồi, bây giờ chẳng còn chút buồn ngủ nào.
Ta có cái tật xấu, mỗi lần bị đánh thức sẽ rất khó ngủ lại được, tất nhiên là sẽ phải trằn trọc trên giường rất lâu, xem ra đêm nay lại đừng hòng ngủ ngon.
Mà này, vừa rồi ta mơ thấy cái gì nhỉ?
Khoảnh khắc vừa tỉnh lại dường như còn nhớ rất rõ ràng, vậy mà chỉ một lát sau, một chút ấn tượng cũng không còn, chỉ lưu lại chút cảm xúc buồn bã ảnh hưởng đến ta.
Cha mẹ hình như lại đang nói chuyện ở phòng khách, muộn thế này rồi mà hai người họ còn chưa ngủ, là muốn so xem ai sống lâu hơn với người trẻ tuổi như ta sao!
Dù sao ta cũng không ngủ được, dứt khoát ra bếp rót cốc nước uống, tiện thể giục cha mẹ đi ngủ luôn, thật là chẳng biết giữ gìn sức khỏe gì cả.
Ta xuống giường mở cửa, đèn phòng khách quả nhiên đang sáng, cha mẹ đang ngồi trên ghế sô pha, cầm một tờ giấy gì đó thảo luận.
Ta không vui lắm, đi thẳng qua nói: "Chuyện gì quan trọng đến mức phải nói vào nửa đêm thế này, không thể để mai nói được sao?"
Mẹ nhìn thấy ta, mắt sáng lên, cười hiền lành như mọi khi: "Khuê nữ nhi, ngươi làm sao tỉnh rồi? Là mẹ làm ngươi thức giấc sao?"
Ta vừa định nói thì ánh mắt của cha liền liếc tới: "Ngươi sao còn mặc bộ đồ ban ngày đi chơi thế kia, cả đồ ngủ cũng không thay. Ngươi không biết giờ này còn muốn ra ngoài chơi à? Muộn quá rồi, ba ba không đồng ý đâu!"
Ta sửng sốt một chút, cúi đầu mới phát hiện đúng là mình chưa thay đồ ngủ, thảo nào lúc ngủ vừa rồi cảm giác không quen lắm.
"Không có muốn ra ngoài chơi đâu, lát nữa ta đổi ngay —— mẹ, ta vừa gặp ác mộng ~" ta nũng nịu ngồi xuống bên cạnh mẹ, y như hồi nhỏ. Hồi nhỏ mỗi lần gặp ác mộng, mẹ đều sẽ xoa đầu ta bảo đừng sợ.
Mặc dù sau khi lớn lên, ta cũng rất ít khi thân mật với mẹ như vậy, nàng có lẽ sẽ rất bất ngờ...
Nhưng mà ta lại bị mẹ ôm chặt lấy.
"Nhanh để mẹ ôm một cái, ôm một cái là không sợ nữa, nha." Mẹ tỏ vẻ đau lòng, ta lại sững sờ trong lòng nàng.
Ta biết, sau khi trưởng thành ta không thể làm một cô gái ngoan ngoãn, thường xuyên khiến cha mẹ tức giận phiền lòng, nhưng ta có suy nghĩ của riêng mình, thường không thể nói chuyện thông suốt với thế hệ trước như bọn họ.
Bởi vậy, khoảng cách giữa chúng ta ngày càng lớn, đã rất lâu rồi không làm chuyện thân mật như vậy, giọng điệu ta nói chuyện với cha mẹ thì cứng nhắc, bọn họ cũng luôn đề phòng ta nửa đêm chạy ra ngoài quậy phá.
Ta chỉ là... bỗng nhiên muốn làm nũng một chút mà thôi.
Mẹ đáng lẽ phải vỗ vỗ đầu ta, cười trêu ta lớn thế này rồi mà còn sợ gặp ác mộng mới đúng chứ, phản ứng này lại cứ... Ta cũng không nói rõ được, tóm lại là rất lạ.
Hơn nữa ngực của nàng chẳng ấm áp chút nào, ngược lại lạnh như băng.
Ta vốn cũng không quen với kiểu tiếp xúc tay chân này lắm, liền thuận thế đẩy nàng ra, nhíu mày: "Ngươi xem ngươi kìa, toàn thân lạnh ngắt thành cái dạng gì rồi, còn cùng cha ở đây nói chuyện phiếm! Bị lạnh cảm cúm thì làm sao bây giờ!"
"Haizz, còn không phải là vì chuyện xem mắt của ngươi sao..." Mẹ đưa tờ giấy bọn họ đang xem cho ta, "Chẳng phải ngươi thích tiểu Triệu kia sao, còn nói tiểu Triệu ngày nào cũng bận rộn trong xưởng, ta và cha ngươi rất vất vả mới liên hệ được với Triệu lão bản, nói xong rồi, muốn sắp xếp cho các ngươi một buổi xem mắt."
Ta có chút kinh ngạc và vui mừng.
Ta thích Triệu ca đã lâu, nhưng vẫn luôn không có cơ hội tiếp xúc, lại không thể trực tiếp đi tìm hắn, nếu không chẳng phải là quá không thận trọng rồi sao.
Nhà Triệu ca mở trại chăn nuôi, ở trên trấn cũng là nhà giàu có. Cha mẹ ủng hộ ta gả cho Triệu ca, bọn họ đã sớm muốn tìm cách `danh chính ngôn thuận` để ta và Triệu ca qua lại với nhau, lần này cuối cùng cũng đã hành động.
Đúng là vậy mà, chờ đợi thêm nữa, ta sắp từ tiểu cô nương biến thành lão cô nương rồi —— phi phi phi, lão nương đây dù 30 tuổi cũng vẫn xinh đẹp như thường.
Trên tờ giấy này là một ít tư liệu về Triệu ca, còn có một tấm hình.
Ta liền thích... Ách, xấu quá đi.
Không hiểu vì sao, khi nhìn thấy gương mặt tầm thường không có gì lạ trên tấm ảnh này, ta vậy mà lại sinh ra một cảm giác hoang đường.
Hắn dường như không phải là người ta thích trong ấn tượng của mình.
Rõ ràng là ta...
Đầu óc có chút đau nhức.
Ta chịu đựng cơn đau nhói thỉnh thoảng truyền đến trong đầu, nhìn chằm chằm vào tờ tài liệu trong tay.
Trước kia sao không cảm thấy Triệu ca chẳng xứng với ta chút nào thế nhỉ? Ta trông thế nào, hắn trông thế nào? Nếu ta mà gả cho người này thì đúng là quá thiệt thòi.
Nếu hắn muốn chạm vào ta một chút, ta đoán là mình sẽ buồn nôn mất, sao lại có thể như vậy được?
Khóe miệng ta bất giác nhếch lên một đường cong trào phúng, nhưng lại thu về trước khi cha mẹ phát hiện. Ta hỏi: "Nếu đã định xong chuyện xem mắt rồi, các ngươi còn đang thảo luận cái gì nữa?"
"Ta và mẹ ngươi không phải là không nỡ hay sao." Ba ba liếc mắt nhìn ta một cái, "Dù sao cũng phải bàn bạc xem tiểu tử này có điểm nào tốt, điểm nào không tốt chứ."
Cũng đúng, trong lòng người thế hệ bọn họ, xem mắt về cơ bản chính là sắp kết hôn rồi.
Thật sự là một nhóm `lão cổ đổng`.
Ta đã bắt đầu suy nghĩ xem làm sao để hủy buổi xem mắt này, nhưng không cần phải vội vàng ngay đêm nay. Ta thúc giục bọn họ mau chóng về phòng ngủ, rồi ra bếp rót cốc nước, cũng quay về phòng ngủ.
Đêm nay thật sự cho ta một cảm giác đặc biệt kỳ quái, chỗ nào cũng thấy không ổn.
Uống xong ly nước kia, ta vừa quay đầu lại, bỗng nhiên trông thấy tấm gương đặt trên bàn sách.
Người phụ nữ trong gương có dung mạo kinh diễm, mái tóc dài mượt mà chạm đến mắt cá chân, mọi cử động đều toát ra vẻ thành thục thờ ơ, bờ môi trông như thể vừa tô son.
Đây là ta.
Lại hình như không phải ta.
Ta thử chùi vết son, nhưng chợt phát hiện, màu sắc tươi đẹp này không phải do tô vẽ lên, mà là màu gốc của môi ta.
Đỏ tươi như máu, nồng nhiệt như độc dược của ta.
"Chờ một chút, cái gì gọi là... độc dược của ta?"
Ta đối mặt với người phụ nữ trong gương, dường như đang ở hiện trường của một câu chuyện kinh dị.
Ta là con gái của xưởng trưởng xưởng may trấn Nam Thủy, từ nhỏ sống trong cảnh coi như giàu có, nhưng chưa bao giờ rời khỏi trấn. Người ta thích là nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi có năng lực nhất lại giàu có nhất trên trấn, ta sẽ kết hôn với hắn, sau đó sống vui vẻ hết đời ở trấn Nam Thủy.
Hả?
`Đánh rắm`.
Chỉ cái trấn rách nát này, cũng đáng để ta ở đây cả đời không đi ra ngoài ư? Chỉ một tên họ Triệu kia mà cũng coi là nhân tài kiệt xuất?
Ánh mắt ta chạm phải ánh mắt của người phụ nữ trong gương, có một khoảnh khắc dường như nhìn thấy bóng dáng một con rắn đang ung dung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận