Trò Chơi Suy Diễn

Chương 711: Ước nguyện xưa (4) - Sắc thuốc (3)

Cất cuốn nhật ký trở lại túi quỷ rồi Dư Hạnh nằm xuống và mở mắt nhìn lên trần nhà. Hắn đang chờ đợi sự kiện xảy ra.



Không thấy có dấu hiệu gì. Rốt cuộc thì đang có âm mưu gì được ấp ủ bên trong?



Có ai. . . Có lẽ sẽ đến vào đêm nay. . .



"Cộc cộc cộc."



Khi Dư Hạnh đang nghĩ thì đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên. Đôi con ngươi của Dư Hạnh co lại rồi hắn ngồi thẳng dậy, nhìn chăm chú vào cánh cửa.



"Cộc cộc cộc."



Tiếng gõ cửa lại vang lên. Tiếng động rất nhẹ nhàng nên chỉ có những người chưa ngủ mới nghe được.



Dư Hạnh liếc mắt sang về phía đèn dầu mà hắn vừa mới dập tắt. Hắn xác định rằng có người hoặc vật nào đó ở ngoài cửa đang tìm đến hắn chứ không phải là một người khác.



Dư Hạnh lặng lẽ rời giường, chân trần bước đến cạnh cửa rồi tay hắn đặt lên cánh cửa.



Trước khi mở cửa, một suy đoán bất ngờ xuất hiện trong đầu Dư Hạnh.



"Chưa thấy có việc kỳ lạ gì xảy ra liệu có phải vì sự kiện mở đầu có liên quan đến bản thân Tiểu Cận không?"



Chậc. . . Khó hiểu quá.



Nhưng nhiệm vụ chính lần này loại bỏ khả năng trốn tránh như một con đà điều của suy diễn giả. Nếu suy diễn giả không chịu chủ động đi tìm hiểu thì sẽ bị hệ thống đánh giá là khai thác tiêu cực rồi bị xoá bỏ. Đây là tình huống không thể tìm được cách thoát ra. Nó còn tệ hơn cả việc phải đi gặp quỷ.



Dư Hạnh vẫn quyết định mở cửa. Cơ bắp ở hai chân hắn căng cứng. Hắn đã vào tư thế sẵn sàng trốn tránh nếu gặp phải con quỷ có ý định giết hắn.



Cảm giác đau nhức từ bắp chân dưới truyền lên. Dư Hạnh đẩy cửa một khe nhỏ khiến gió lạnh bất ngờ xâm nhập vào làm hắn rùng mình.



Bên ngoài không có ai cả.



Chỉ có một tờ giấy không đáng chú ý được nằm kẹp giữa mép cửa thấp và cánh cửa đang phát ra tiếng xào xạc cùng với gió.



Dư Hạnh nhặt tờ giấy lên rồi dùng ánh trăng soi sáng để nhìn kỹ.



Trên tờ giấy viết. . .



"Bây giờ đại sư muốn ngươi đi ngay vào phòng ngủ của ngài và không được để bất kỳ ai nhìn thấy."



Ngay bây giờ sao?



Dư Hạnh nhíu mày. Ban ngày đại sư có yêu cầu hắn đến báo cáo kết quả nhưng sau một hồi nói chuyện thì cô nương xinh đẹp kia không phải nói lần này hắn không cần phải báo cáo sao? Sao bây giờ lại gọi hắn đến?



Nhưng Dư Hạnh không thể không đi. Hắn quay người rồi đeo giày vào. Sau khi đảm bảo rằng không có ai tự dưng thức dậy trong phòng thì hắn bước ra ngoài trong khung cảnh yên bình tĩnh lặng của đêm khuya.



Một số phòng vẫn chưa tắt đèn và bên trong vẫn có tiếng nói. Trong đó có phòng mà trong giai đoạn hai bị Triệu Nhất Tửu sắm vai là Quỷ Tân Lang hù dọa khi đang chơi xúc xắc.



Dư Hạnh cẩn thận che giấu bóng hình của mình đi. Hắn đi qua cánh cổng rồi tiến đến sân thứ năm.



Nói chính xác thì sân thứ năm là nơi ở của hai người. Đó là đại sư và thầy thuốc Thôi.



Khác biệt là thầy thuốc Thôi chiếm ba phòng nhưng không có người hầu phục vụ. Trong khi đại sư chiếm hai phòng lại có một phòng đặc biệt dành cho người hầu của mình ở. Một trong số đó Dư Hạnh đã gặp qua. Đó là tiểu cô nương đã tìm đến hắn vào buổi trưa.



Khi Dư Hạnh đến thì tất cả các phòng đều tối om. Hắn khập khiễng bước đến cửa phòng của đại sư rồi nhẹ nhàng gõ cửa.



Không có ai trả lời.



Dư Hạnh lại gõ một lần nữa. Sau đó hắn đứng bên ngoài đợi.



Vẫn không có ai trả lời. Đừng nói đến chuyện có người ra mở cửa, đến cả một tiếng động cũng không có. Dường như người bên trong đã chìm sâu vào giấc ngủ.



Sau khi chờ đợi một khoảng thời gian, ánh mắt của Dư Hạnh dần trở nên nguy hiểm. Vì khi Dư Hạnh tập trung sự chú ý và kích hoạt khả năng nhạy bén của thính giác thì hắn nghe thấy hơi thở ổn định của đại sư.



Đại sư thật sự đang ngủ. . .



Vậy người đã đưa tờ giấy cho Dư Hạnh là ai? Tại sao lại chọn hắn? Và mục đích là gì?



Đột nhiên đèn ở phòng bên cạnh sáng lên. Ngay lập tức đã thu hút sự chú ý của Dư Hạnh.



Đèn sáng lên không phải ở phòng ngủ của thầy thuốc Thôi mà là phòng mà thầy thuốc Thôi dùng khám bệnh. Vào lúc này nhờ có ánh sáng mà có thể nhìn thấy bóng của một người đàn ông đang phản chiếu trên cửa sổ. Người đàn ông lưng thẳng ngồi trong phòng. Nhìn qua hình dáng của người đàn ông đó thì thấy giống hệt như lúc thầy thuốc Thôi làm việc vào ban ngày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận