Trò Chơi Suy Diễn

Chương 484: Địa Ngục Của Alice - Hạt giố...

Ánh mắt vô hồn của quản gia cuối cùng cũng có sự thay đổi. Ông ta nhìn chàng thanh niên "nói khoác mà không biết ngượng mồm" trước mặt, trong ánh mắt lóe lên một tia hy vọng.



"Cậu biết cách hủy diệt nơi này sao?"



Rõ ràng, với tư cách là một người hầu trung thành che giấu ý thức của mình, quản gia cũng không biết cách nào để phá hủy lâu đài cổ này, hoặc để tiêu diệt Alice. "Gần được rồi." Dư Hạnh ngấng đầu lên, trong đầu hắn đang nhớ lại tất cả những thông tin về Địa Ngục Của Alice cho đến thời điểm hiện tại: "Hoa hồng là phương tiện để tạo ra quỷ vật, nhưng trong lâu đài cổ này, không chỉ có quỷ vật tương ứng với tám suy diễn giả chúng tôi, mà còn có thêm một quỷ vật nữa, đó chính là Alice."



"Nếu vậy... Không phải đã chỉ ra rằng Alice, với tư cách là một quỷ vật, cũng bị kìm hãm bởi hoa hồng ư?"



Trong phiên bản Alice ở Công Viên Alice, Alice không có bất kỳ yếu tố hoa hồng nào xung quanh ả ta, và ả ta cũng không biến thành nguyên hình là một con quỷ để tàn sát du khách. Ngược lại, ả ta là người đặt ra các quy tắc, một người dẫn đường công bằng.



Giống như ả ta đã nói lúc đó, Alice là người bạn tốt nhất của du khách.



Và ả ta thực sự đã tự tay đưa những du khách hoàn thành chuyến dạo chơi của mình trở về.



Sự xuất hiện của ả ta phản chiếu một vụ án giết người trong thực tế, và mục đích tồn tại của ả ta lúc đó là dẫn dắt những người tham gia tìm ra hung thủ thực sự của vụ án.



Dù nhìn từ góc độ nào, Alice khi đó so với Alice hiện tại đều có thể gọi là "chính nghĩa."



Điều gì đã khiến ả ta thay đổi, trở nên suy đồi như vậy? Rõ ràng, điều gì xuất hiện thêm thì chính là nguyên nhân. “Ha... Bông hồng dính máu của chúng tôi, hẳn đang nằm ở không gian riêng biệt được mở ra kia phải không? Tôi sẽ xuống đó, rồi đào bông hồng lên.”



Dư Hạnh đưa tay về phía ông quản gia đang lắng nghe chăm chú: “Quản gia, hợp tác nhé. Tôi sẽ hủy nơi này, để ông được giải thoát, còn ông sẽ chịu trách nhiệm cung cấp cho tôi một số tiện ích.”



Thực ra cái gọi là tiện ích chính là thông tin.



Từ lâu Dư Hạnh đã cảm thấy vô cùng tò mò về tầng năm của lâu đài cổ, nơi tách biệt hoàn toàn với các tầng khác. Tại sao các nơi khác đầu lộng lẫy, sang trọng, phù hợp với gu thẩm mỹ xa hoa của Alice, nhưng chỉ có tầng năm lại cũ kỹ, nhiều chỗ bị khóa kín, như thể bị bỏ hoang. Hơn nữa, những mảnh giấy rách mà hắn tìm thấy đầu nằm trong các phòng ngủ nằm dọc theo hành lang tầng năm. Rõ ràng, vào một thời điểm nào đó trước đây, tầng năm chính là nơi ở dành cho du khách.



Vậy chuyện gì đã xảy mà phải chuyển phòng ngủ dành cho du khách xuống tầng ba? Ngay cả hố đen dẫn đến đường hầm hoa hồng cũng nằm ở tầng năm.



Rõ ràng, tầng năm ẩn chứa một câu chuyện nào đó. Những thắc mắc của hắn đã được giải đáp ngay sau khi ông quản gia đồng ý hợp tác. "Tầng năm bị bỏ hoang... Lúc đó đầu bếp và nữ tu vẫn chưa đến, và Alice vừa mới xây xong lâu đài cổ này không lâu." Vị quản gia, với giọng điệu vô cảm như một trí tuệ nhân tạo, bắt đầu kể chuyện cho Dư Hạnh: "Bản thân Alice là một con quỷ, nhưng năng lực của ả ta không mạnh, chỉ có thể thực hiện một số trò chơi tàn nhẫn nhằm hủy hoại cơ thể của du khách để trừng phạt tội lỗi của họ."



Nói trắng ra, đó chính là hình phạt thể xác.



Những trò chơi như máy nhảy bung người xuyên qua cánh tay du khách, con rối cắn xé đầu du khách, hay tách cà phê xoay tròn suýt nướng cháy du khách... Đầu hiện rõ rành rành trước mắt Dư Hạnh.



“Thực ra, tôi đã theo Alice từ trước khi lâu đài cổ được xây dựng. Lúc đó, thần xác mà Alice thường sử dụng là một con búp bê máy móc cao hơn hai mét, và tôi là người hầu duy nhất của ả ta. Sau khi giữ lại cơ thể đang hấp hối của tôi, ả ta đã phụ thuộc rất nhiều vào tôi.” Quản gia già kể lại những ngày tháng trước đó mà không có chút hoài niệm nào, dường như mong muốn rời đi của ông ta không chỉ xuất hiện sau khi lâu đài cổ được xây dựng.



Bộ vest màu xanh lam của ông ta có hơi nhàu nhĩ, ban đầu quản gia già vô thức đưa tay chỉnh lại, nhưng rồi nhận ra thói quen của ông ta với tư cách là “người hầu quản gia” đã ăn sâu vào máu, thế là ông ta buông tay một cách chán nản: “Sau đó, vào một ngày nọ, có một người tự xưng là đại pháp sư đến khu vui chơi và tặng Alice một hạt giống hoa hồng. Cơ thể người đó bị bao phủ trong chiếc áo choàng đen, không nhìn rõ khuôn mặt, nghe giọng thì là nam, nhưng không rõ có phải là con người không.” “Hắn ta nói với Alice rằng nếu muốn thoát khỏi cơ thể máy móc giả tạo đó, thì hãy bán linh hồn ác quỷ của mình cho hạt giống này, sau đó gieo nó xuống đất. Và hạt giống này sẽ nảy mầm và phát triển dưới sự tưới máu và tội lỗi. Khi bông hoa này nở rộ thì cũng là lúc Alice có được một cơ thể con người xinh đẹp.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận