Trò Chơi Suy Diễn

Chương 262: Ta muốn chọc điên chúng nó

Dẫn quỷ vật tới phòng Vong Xuyên, tiện thể xem máy bán hàng có bán gì...



Nói đùa gì vậy, nếu như cảm thấy cách này có thể thực hiện thì chẳng khác nào phải nói lời tạm biệt với kiếp sống này của mình.



Như thiêu thân lao vào lửa, Dư Hạnh sẽ không sử dụng biện pháp có quá nhiều sơ hở như thế.



Chưa tính đến chuyện không phải tất cả quỷ vật đầu đến phòng Vong Xuyên, mà dù quỷ vật đều bị ngu, chạy hết đến Vong Xuyên, không còn mống nào ở phòng Hoàng Tuyền thì cũng không thể chắc chắn sẽ có quỷ vật từ phòng Bỉ Ngạn tới trong khi bọn họ đang xem.



Nơi đây là không gian mở, bất cứ lúc nào cũng có quỷ vật xuất hiện, mà một khi bị phát hiện, chỉ cần quỷ vật kêu lên một tiếng thôi thì cả đàn quỷ cùng ùa tới.



Huống chỉ...



Dư Hạnh vừa dứt lời, một đám quỷ trong phòng Hoàng Tuyền đột nhiên om sòm ầm 1, nhất là mấy bóng đen, gần như tất cả bóng đen đều xuống tìm người sau khi được Dư Hạnh “khích lệ”.



Còn những con quỷ còn lại, có hơn hai mươi con quỷ áo trắng không cẩn thận thì cũng dửng dưng, khoảng bốn mươi con quỷ mặt buồn và hai con áo đỏ đang ngồi trên ghế nói chuyện.



Ồ, người đẹp DJ không đeo mặt nạ cũng đang chống cằm nhìn về phía này.



“Mày đừng có đi theo tao, đi thử xem có thể bắt được người không đi.” Dư Hạnh ra lệnh cho Triệu Nhất Tửu, dưới góc nhìn của quỷ, một con quỷ áo đỏ dùng giọng điệu này để nói với bóng đen là hết sức bình thường. Triệu Nhất Tửu im lặng gật đầu, trở lại phòng Vong Xuyên dưới cái nhìn chăm chú của đám quỷ, tìm kiếm trong mớ hỗn độn.



Trong tay áo rộng tối đen của hắn ta đang che giấu Chỉ Sát, con dao này chìm trong màu đen của áo, hoàn toàn không nhìn thấy sát khí.



Hắn ta biết, ngay thời khắc hắn ta trở lại quán rượu Vong Xuyên thì kế hoạch của Dư Hạnh đã chính thức bắt đầu. Thấy con nào cần đi đầu đã đi, Dư Hạnh nhếch môi, đi giao lưu với hai con quỷ áo đỏ còn lại.



Nhất cử nhất động của hắn lập tức bị chú ý, tất cả còn tưởng hắn đi chào hỏi hoặc là muốn khiêu khích, kết quả, khi hắn chỉ còn cách hai con quỷ áo đỏ mấy mét thì lại có tên khác ngồi xuống bàn trước.



Quỷ áo trắng và quỷ mặt buồn mở to hai mắt: Hắn ngồi rồi!



Bầu không khí đột nhiên trở nên kỳ quái, DJ muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ phát ra một tiếng khe khẽ không rõ ý cười.



Hình như mình không nên ngồi ở đây?



Dư Hạnh cảm nhận được bầu không khí xung quanh, mặc kệ đi, hắn biết lý do tại sao lại vậy.



Bóng đen, quỷ áo trắng, quỷ mặt buồn đầu có thể ngồi ở đây, bởi vì bọn chúng dưới cơ, không có chút đe dọa nào với quỷ áo đỏ.



Nhưng một quỷ áo đỏ thì lại khác, nếu không nhận ra đang có quỷ áo đỏ ở gần mà không chào hỏi bày tỏ thiện chí thì chắc chắn quan hệ giữa hai con quỷ áo đỏ không tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể lao vào đánh nhau vì một thứ gì đó. Dư Hạnh không chỉ ngồi xuống mà còn nhìn thẳng vào hai con lệ quỷ áo đỏ.



Trông bọn chúng đầu hơi lùn, đeo mặt nạ dữ tợn, nhìn giống như hai đứa trẻ chưa lớn.



Nhìn thêm mấy lần, Dư Hạnh điềm nhiên ngồi tại chô, tựa như đang nghỉ ngơi.



“Kia là quỷ áo đỏ lần đầu tiên tới...” Một số khách quen thì thâm với bạn.



“Không biết, cậu nhìn kìa, hắn dám ngồi gần cặp song thai như vậy, không sợ một chọi hai à?”



Giữa các quỷ áo đỏ với nhau, không nghi ngờ thì cũng cạnh tranh, không thì mấy con quỷ áo đỏ đã không ngồi riêng rẽ như thế.



Cặp quỷ áo đỏ song thai đang ngồi trong vũ trường Hoàng Tuyền rất nổi tiếng ở quán bar Nhiếp Thanh, vì bọn chúng chết trẻ nên mới đầu không ít quỷ áo đỏ coi thường chúng, dẫn đến sau này bị cặp song thai lòng dạ hẹp hòi rút lưỡi.



Đừng nhìn bọn chúng trẻ tuổi mà khinh, bọn chúng ngoan độc xấu xa, là một loại quỷ áo đỏ nồng nặc oán khí. Dư Hạnh nghe những lời xì xào bàn tán kia mà trở nên phấn kích.



Rút lưỡi.



Còn trẻ không học hành tử tế.



Hắn nhìn chằm chằm hai bóng nho nhỏ màu đỏ, thân là lệ quỷ áo đỏ, cặp song thai không quá hứng thú với sự điên cuồng trong quán bar, chỉ là nể mặt quỷ Nhiếp Thanh nên mới đeo mặt nạ lên.



Bọn chúng cảm nhận được Dư Hạnh, lúc này Dư Hạnh mang theo hơi thở của quỷ áo đỏ, đối với bọn chúng mà nói, đây là một hành động xâm phạm vào lãnh thổ của bọn chúng!



Đi ngang qua thì thôi, nhưng mấu chốt là Dư Hạnh không đi, còn chọn ngay bàn gần bọn chúng như vậy!



Đối với những con quỷ khác thì hơi thở của hắn quá lạ lẫm, hai con quỷ áo đỏ này cũng không đoán được lai lịch của hắn, thế là thỉnh thoảng lại tỏa ra hơi thở như đang khiêu khích nhằm thăm dò hắn.



Dư Hạnh ngồi đó, cứ có một luồng áp lực lạnh lẽo đánh úp hắn, thậm chí hơi thở tràn ngập sự khiêu khích còn làm âm khí trong cơ thể hắn dậy sóng cuồn cuộn.



“Phiền phức...” Dư Hạnh kìm nén cảm giác khó chịu, nghiêng người nhìn bọn chúng.



Qua mặt nạ khóc tang trên mặt, ánh mắt khát máu của hắn làm cặp quỷ áo đỏ song thai sửng sốt.



Bọn chúng liếc nhau: Tuyệt, tên mới tới này là một kẻ ghê gớm đấy.



Vì là song thai nên hai con quỷ áo đỏ này vô cùng ăn ý hiểu nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận