Trò Chơi Suy Diễn

Chương 289: Giấc Mộng Nhiếp Thanh và H...

Hắn vừa mới sử dụng mặt nạ nhân cách nhưng dường như toàn bộ cơ thể Dư Hạnh vẫn không được ổn cho lắm. Từ tóc đến cổ, vai, ngực, bụng và lưng sau cả thêm chiếc trường sam màu đỏ đều ướt đẫm bởi những vết máu ở các mức độ khác nhau.



Màu máu so với màu đỏ của trường sam có màu đậm hơn. Khi những vệt máu đã khô thì nhìn trông giống như những mảng màu nâu đậm.



Khóe miệng người quản lý giật giật vài cái. Chỉ cần nhìn bộ dáng lúc này của bọn họ thì anh ta đã có thể tưởng tượng ra cuộc chiến lúc đó đã diễn ra như thế nào.



Người quản lý nhìn lại thì thấy bóng đen cũng bị thương. Người đó dùng một nửa một cánh tay áo để băng để bó vết thương ở trên cánh tay lại.



"Lại gặp mặt mấy người..." Người quản lý mệt mỏi trả lời. Hai người này thật sự có khả năng giết chết lệ quỷ áo đỏ, anh ta còn nói thể gì nữa chứ?



"Mấy người muốn đổi lẫy cái gì? Mau nói đi." Dư Hạnh nhìn về phía Triệu Nhất Tử: "Lên đi anh Tửu! Mau đến đổi tế phẩm và đạo cụ đi."



Nghe có vẻ giống câu Pikachu, mau lên ởi... Triệu Nhất Tửu thầm nghĩ rồi hắn ta đem 10 triệu điểm suy diễn đổi thành [Giấc Mộng Nhiếp Thanh] và [Canh Mạnh Bài]. Trong gợi ý suy diễn của Triệu Nhất Tửu có hai dòng chữ ở trên cùng rất nổi bật.



[Bạn đã tiêu diệt lệ quỷ áo đỏ, +5000000 minh tệ.]



[Bạn đã tiêu diệt lệ quỷ áo đỏ, +5000000 minh tệ.]



Trên khuôn mặt của người quản lý vẫn còn vẻ sợ hãi. Anh ta cứng ngắc đi đến một góc hẻo lánh trong phòng thay đồ rồi lấy ra hai hộp quà màu xanh trông rất tinh xảo đưa cho Triệu Nhất Tửu. Triệu Nhất Tửu không nhận. Hắn ta quay đầu nhìn về phía Dư Hạnh: "Đưa cho cậu ấy." Dư Hạnh vui vẻ cầm lấy. Hắn cũng không khách khí mà cầm lấy Giấc Mộng Nhiếp Thanh. Sau đó hắn giả bộ nhìn qua hộp chứa Canh Mạnh Bà và nói: "Anh Tửu, cậu có hứng thú với nó không?” "Có. Nhưng nó là của cậu." Triệu Nhất Tửu nhìn cái hộp đó rồi nói: "Tôi chỉ là người giết bọn chúng sau khi cậu đã đánh xong cho nên tôi không đủ tư cách để nhận cái này. .. Tôi tin rằng cậu cũng sẽ không đưa nó cho tôi." “Trong thời đại này, không còn nhiều người chính trực thẳng thắn giống như cậu nữa." Dư Hạnh than thở một câu rồi cố ý lắc lắc hộp: "Cậu thật sự không muốn à?"



Ánh mắt của Triệu Nhất Tửu di chuyển theo sự lắc lư của cái hộp. Sau đó hắn ta nhận ra hành động của mình nên ngay lập tức quay đầu ra chỗ khác, không nhìn nữa.



Nhưng bất kỳ suy diễn giả nào đầu biết rằng những đạo cụ có thể giảm bớt mức độ biến dị nhân cách là rất quan trọng cũng rất quý hiếm. Trong ánh mắt của Triệu Nhất Tửu gần như viết đầy chữ “muốn”.



Triệu Nhất Tửu ho khan một tiếng, nghiêm túc nói: "Mặc dù đạo cụ đó là của cậu. Nhưng với tư cách là người cũng tham gia vào trận chiến đó nên khi tôi đi ra ngoài, tôi sẽ nói về tác dụng của đạo cụ này cho gia đình tôi biết. Khi đó, bọn họ có thể ra điều kiện để có thể mua đạo cụ đó từ cậu."



"Đương nhiên, đương nhiên." Dư Hạnh rất đồng tình với điều này. Mặc dù hắn là chủ lực trong việc giết chết lệ quỷ áo đỏ nhưng hắn cũng đã mượn Chỉ Sắt của Triệu Nhất Tửu. Hơn hết nếu không có Triệu Nhất Tửu kiềm chế một con lệ quỷ áo đỏ khác thì chắc chắn không bao giờ có chuyện hắn chỉ cần trả giá một chút thì đã có thể thành công.



Triệu Nhất Tửu là một phần không thể thiếu trong kế hoạch của Dư Hạnh và hắn ta có quyền thông báo về sự tồn tại của đạo cụ Canh Mạnh Bà cho gia đình của hắn ta. Về việc phân chia đạo cụ tế phẩm đều không phải là vấn đề quan trọng. Cả hai người đầu thống nhất rõ ràng tế phẩm nào sẽ thuộc về người nào.



"Còn 1800000 minh tệ. Chúng ta cũng đổi nốt đi." Dư Hạnh gom góp điểm suy diễn của cả hai người lại để đổi đạo cụ tế phẩm tiếp. Sau đó đổi được một [Bùa hộ mệnh tam giác].



[Bùa hộ mệnh tam giác: Đạo cụ, dây chuyền, có thể chữa trị vết thương không gây ra tử vong ngay lập tức. Số lần tối đa có thể sử dụng là ba lần. 1800000 minh tệ có thể đổi được.]



Đây là một thứ mà Dư Hạnh đã chọn từ danh sách hàng hóa trên máy bán hàng. Giá cả phù hợp nhất và hiệu quả rất hữu dụng.



Đây là một miếng lá bùa màu vàng đậm được gấp thành hình tam giác. Trên đó có một lỗ nhỏ được luồn qua bởi sợi dây đỏ.



Sau khi nhận được bùa hộ thân, Dư Hạnh đưa nó cho Triệu Nhất Tửu: "Cậu nên giữ nó lại đi. Vì cậu rất thích đánh cận chiến nên dễ dàng bị thương. Tôi nghĩ đạo cụ này rất phù hợp với cậu. Khi gặp tình huống khẩn cấp thì nó có thể giúp cậu mà không làm mất đi khả năng chiến đấu." "Ừ." Điều này là những gì Triệu Nhất Tửu xứng đáng nên hắn ta cũng không từ chối mà nhận lấy đạo cụ rồi đeo lên cổ. Hắn ta cũng không sử dụng nó để chữa trị vết thương của mình.



Mức nguy hiểm của thế giới suy diễn này cũng không quá lớn. Sau khi kết thúc, hệ thống sẽ điều trị vết thương cho suy diễn giả nên Triệu Nhất Tửu không cần phải lãng phí một cơ hội chữa trị của bùa hộ thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận