Trò Chơi Suy Diễn

Chương 480: Địa Ngục Của Alice - Cách th...

Sau khi giải quyết xong bên Tăng Lai, trong thư viện chỉ còn lại Ý, người đang kiệt sức vì thu hồi đám tay sai con mắt của mình sớm hơn dự định.



Những cuốn sách rơi lộn xộn trên sàn, chắc chắn khiến ai mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhìn thấy phải đau đầu.



Ý từ từ bò dậy từ sàn nhà, nhìn Hạnh đang khoanh tay đứng dựa vào một bên, cảnh giác lùi lại hai bước: "Sao anh còn chưa đi?" Anh ta đã giúp Hạnh việc này rồi, chẳng lẽ còn phải chia sẻ manh mối với hắn nữa sao? Nếu như vậy thì... Người này mà không thuộc tuyến Sa Ngã thì anh ta sẽ viết ngược tên của mình!



Tại sao chứ!



Ai mà ngờ được, Dư Hạnh chỉ liếc nhìn anh ta một cái, ngón tay lơ đãng đặt trên cánh tay. Sau khi phát hiện việc dùng phương pháp bạo lực đối xử với Ý lại có hiệu quả hơn, Dư Hạnh quyết định duy trì cách thức ứng xử này trước mặt người nọ để đỡ phải nghĩ nhiều: "Ừm... Còn một việc nữa cần anh giúp."



"Cái gì!?" Ý tức tối: "Còn chuyện gì nữa!"



Dư Hạnh xoay xoay cổ tay: "Tìm thứ gì đó để trói tôi lại." Ý: "...?" Làm cái gì với anh cơ? Ý nghỉ ngờ chứng bệnh rối loạn thần kinh của mình lại bắt đầu tái phát, đến mức anh ta nghe nhầm.



"Trói, tôi, lại." Dư Hạnh thấy vẻ mặt Y dần trở nên đờ đân, thế là nhấn mạnh từng chữ một lần nữa, "Không biết làm à? Trói tay ra sau lưng, rồi dùng dây thừng nối hai mắt cá chân lại để đảm bảo tôi không đi nhanh được... Có khó đâu?"



Ý tỉnh táo lại, thầm nghĩ trong lòng, tôi có hỏi anh phải trói thế nào à, tôi đang hỏi anh sao đột nhiên muốn tôi trói anh lại!



Dư Hạnh lại nói: "Anh có dây thừng không?"



Ý đáp: "Có..."



Chỉ là một sợi dây thừng mỏng thông thường mà anh ta tiện tay lấy khi đi ngang qua phòng chứa đồ.



Vậy thì đỡ phải lãng phí thời gian nữa, Dư Hạnh hài lòng gật đầu, lạnh lùng nói một chữ:



"Trói."



"..." Với nghi ngờ đầy ắp trong lòng, Ý lấy sợi dây thừng ra và bắt đầu trói Dư Hạnh theo cách hắn vừa hướng dẫn. Khi anh ta trói hai cổ tay của Dư Hạnh lại với nhau, thầm giận dữ nghĩ trong bụng, đúng ra anh ta nên mang theo món tế phẩm nào có hình dạng dây thừng ấy, nếu đã tự nguyện để anh ta trói, vậy phải trói đến mức Hạnh không thể nào gỡ ra được nữa.



Rồi... Rồi sau đó sẽ khiến đối phương phải sống dở chết dở.



Thực sự bực mình.



"Trói xong chưa?"



Một lúc sau, sau khi cổ tay và cổ chân bị trói bằng sợi dây, Dư Hạnh thử giằng ra một chút. Dù không dám dùng quá nhiều lực, hắn cũng có thể cảm nhận được Y đã trói hắn với tất cả sự chân thành và cảm xúc của mình.



"Xong rồi, rốt cuộc anh định làm gì?" Y liếc mắt hỏi.



"Áp giải tôi xuống phòng khách tầng một rồi giao cho quản gia, nói tôi là kẻ đã phá hoại pho tượng trong phòng trưng bày."



Dấu ấn của pho tượng trên người Dư Hạnh đã biến mất khi thời hạn nửa giờ trôi qua. Tuy không biết liệu quản gia có còn nhận định hắn là kẻ phá hoại hay không, nhưng hắn chỉ cần một cơ hội để bắt đầu một cuộc trò chuyện với quản gia.



Nhiệm vụ đối đầu đã kết thúc, nhưng nhiệm vụ phụ của hắn thì chưa.



"Thì ra là anh..." Dĩ nhiên Ý biết về sự cố pho tượng trong phòng trưng bày bị phá hoại được phát sóng trên toàn lâu đài trước đó, và cũng đã nhận được thông báo về nhiệm vụ đối đầu. Nhưng vì lúc đó tập trung tìm kiếm cuốn sách nghỉ là tự truyện của nhân viên trong thư viện nên anh ta không để ý đến.



Ừm... Là do tên trước mặt này làm sao? Nghĩ lại một chút thì thấy... Hoàn toàn có khả năng!



"Khoan đã, anh muốn tôi trói anh và đưa đến... Anh không sợ bị Alice..." Ý nói đến giữa chừng thì dừng lại, nghĩ đến manh mối mà anh ta đã thu thập được: "Anh nghĩ quản gia sẽ giúp du khách sao?" Dư Hạnh không nói gì, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Ý để thúc giục anh ta hành động.



Vài phút sau đó, trong phòng khách tầng một rộng lớn và sáng sủa, quản gia đứng thẳng nhìn một cảnh tượng như sau.



Hai bóng người, một trước một sau đang bước xuống từ cầu thang. Người đi trước cao ráo, hai tay bị trói sau lưng nhưng bước đi vẫn thong thả. Dù bị người phía sau đẩy tới trước, nhưng nhìn biểu cảm của hắn như muốn nói, có thể đi nhanh hơn chút không. Người phía sau thì thấp hơn một chút, hơn nửa người bị người đi trước che khuất. "Quản gia, đây là kẻ phá hoại được nhắc đến trong thông báo vừa nãy." Ý vừa đẩy Dư Hạnh đến trước mặt quản gia, vừa thử nói.



Vị quản gia già trong bộ vest màu xanh lam trông rất tỉnh tường, nhưng gương mặt cứng nhắc và không bao giờ cười lại khiến ông ta mất đi cảm giác như một người sống. Ánh mắt ông ta như một hồ nước chết, nghiêm nghị nói: "Trên người hắn không có dấu hiệu của con dấu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận