Trò Chơi Suy Diễn

Chương 603: Tang lễ (14) - Nhập quan (3)

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa liên hồi của Bạch Y Nhân và tiếng hét xé lòng, thê thảm. Triệu Nhất Tửu cũng không trầy da tróc vảy gì, nhưng mồ hôi đầy trán cùng với tiếng thở gấp như thể nói rằng, hắn đã mạo hiểm trốn thoát khỏi đám quỷ kia.



Cửa này không cầm cự được bao lâu, cùng lắm chỉ có mười giầy.



Triệu Nhất Tửu chạy về phía Dư Hạnh, buột miệng hỏi: “Triệu Nho Nho đã đi qua cửa rồi ư? Nếu không thì sao lại biến mất.



Dư Hạnh “Ừ” một tiếng, ra hiệu cho Triệu Nhất Tửu đi cùng mình tới chỗ những quan tài phía bên phải.



Hắn nói: “Mở nắp quan tài, mở cái không có dấu tay bằng máu ấy.”



Mười hai cỗ quan tài, trong đó có năm cỗ mang ảnh chụp, bốn cỗ có dấu tay màu đỏ, ba cỗ còn lại... Đầu có vẻ mốc meo, cũ kỹ nhưng lại chẳng có điểm khác thường nào rõ rệt. Bên trái có một cỗ quan tài, hiện giờ Triệu Nho Nho đang nằm bên trong.



Hai cỗ quan tài còn lại nằm ở bên phải.



Triệu Nhất Tửu không hỏi nguyên do, lập tức làm theo hắn, khi chạm tay lên nắp quan tài, tay hắn ta khựng lại. Tất nhiên, hắn ta cũng nhận được thông báo của hệ thống.



Nhưng hắn ta cũng không do dự mấy, mà dứt khoát đẩy ván quan tài...



Trong quan tài chẳng có gì cả. Hắn ta nhìn về phía Dư Hạnh bằng ánh mắt ngờ vực, nhưng vào lúc này, then cửa đã bị Bạch Y Nhân cào ra một vết nứt to đùng, kêu lên “răng rắc”, bọn họ nghe rõ mồn một.



“Nằm vào trong quan tài đi, sau đó đậy nắp quan tài lên. Một lát nữa, cho dù có xảy ra chuyện gì, cũng đừng mở nắp quan tài ra.” Dư Hạnh đã mở nắp cỗ quan tài cũ cuối cùng. “Uỳnh” một tiếng, cánh cửa bị đánh vỡ.



Thoạt đầu, đám Bạch Y Nhân lập tức nhìn về phía di ảnh trong linh đường. Khi phát hiện di ảnh có khuôn mặt giận dữ với đôi mắt trợn trừng, cùng với máu chảy ra từ thất khiếu, bọn chúng trở nên trật tự hơn, như thể đang sợ hãi.



Nhưng chỉ một lát sau, bọn chúng bắt đầu tiến hành thăm dò, chậm rãi đi vào bên trong linh đường, vây kín xung quanh Triệu Nhất Tửu và Dư Hạnh, không để sót khe hở nào.



Cũng may diện tích của linh đường này cũng đủ lớn, chiếm đến một phần ba diện tích của căn nhà năm gian. Với tốc độ di chuyển của đám Bạch Y Nhân, phải mất vài giây mới có thể đuổi tới chỗ bọn họ.



Triệu Nhất Tửu quét mắt nhìn một lượt, lập tức nằm vào quan tài, tiện tay kéo ván quan tài lên, động tác liền mạch, dứt khoát, thuần thục như thể hắn ta đã làm cả trăm ngàn lần rồi vậy.



Thấy hai người đồng đội đầu đã nằm vào quan tài, Dư Hạnh thở phào nhẹ nhõm. Cũng may Triệu Nhất Tửu vô cùng tin tưởng hắn, chứ không nghĩ ngợi linh tỉnh như Triệu Nho Nho.



Thời gian cấp bách, hắn cũng không kịp giải thích với Triệu Nho Nho, chỉ đành mạnh bạo nhét cô ấy vào trong... Sau đó dùng năng lực của món tế phẩm vốn mang tên [Cấm Đoạn Chỉ Y], được dung hợp thành tế phẩm [Lồng Giam], nhốt cô ấy vào quan tài cho an toàn, cũng để đề phòng cô ấy chạy ra ngoài.



Ôi chao, hắn đúng là một người dịu dàng biết mấy! Thầm khen bản thân một câu, Dư Hạnh nhìn về phía đám Bạch Y Nhân đang lao về phía này.



Hắn vốn có thể thong dong, nhàn nhã chui vào quan tài của mình. Nhưng nhìn năm chiếc quan tài ở giữa, dục vọng trong lòng hắn lại bắt đầu dâng cao.



Triệu Nho Nho nói đúng, trong mấy màn quy diễn liên quan đến chuyện ma chay, nếu mở quan tài, kết cục phải chết chẳng khác nào nằm ngay trước mắt.



Nhưng cô ấy đã bỏ qua một vấn đề.



Cái chết và mở quan tai hoàn toàn nằm trên hai đường thẳng song song, đây là một cơ hội để tiến hành cạnh tranh thời lượng lên live stream suy diễn. Trong giai đoạn đầu tiên, khi mà người ta chiến thắng dựa trên tốc độ, việc thiết lập năm quỷ vật có ác ý chỉ xuất hiện khi suy diễn giả tự tìm đường chết hoàn toàn là không cần thiết, vì chẳng có động cơ nào để làm như vậy.



Hơn nữa, mới chỉ cảm nhận được khí tức của quỷ vật thôi mà đã dự đoán có quỷ vật thật sự bên trong, có lẽ không được thỏa đáng cho lắm.



Hắn cảm thấy thứ nằm bên trong không phải quỷ vật, mà là vật phẩm nào đó có thể giành về tay. Chính là kiểu vật phẩm có đạt được hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì tới việc qua ải, nhưng lại là thứ nhất định sẽ có lợi.



Còn nữa...



Cho dù có là quỷ vật thật đi chăng nữa, hắn cũng chỉ cần nằm vào quan tài trước khi bị tóm. Làm như vậy, hắn cũng sẽ không xảy ra chuyện, suy cho cùng, lời nhắc của hệ thống cũng đã rõ mồn một. [Bất kể bên trong xuất hiện thứ gì, bọn chúng đầu sẽ quấn lẫy bạn, cho đến khi bạn bỏ mạng thì thôi.] “Cho đến khi bỏ mạng thì thôi”.



Nói cách khác, sau khi chết, bất kể là thứ gì, cũng sẽ. không tiếp tục quấy nhiều người nằm trong quan tài nữa.



Chỗ này đang tổ chức quan lê.



Mà hắn nằm vào quan tài, đậy nắp quan tài lên trên. Kẻ nào có thể chứng minh hắn vẫn chưa chất cơ chứ? Lời nhắc này có vẻ như một lời đe dọa đối với suy diễn giả khi mở quan tài, nhưng thực ra, nó lại là một gợi ý hữu ích không thể rõ ràng hơn!



Dư Hạnh đã mất 0.01 giây để thuyết phục bản thân, sau đó hắn tiến lên, đứng trước năm cỗ quan tài, rồi nhấc chân lên đá.



Gợi ý suy diễn vang lên bốn lần, ngoài chiếc quan tài của tiểu thiếu gia đã bị đóng chặt, các nắp quan tài còn lại đầu bị đá rơi xuống đất, phát ra tiếng động “uỳnh uỳnh”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận