Trò Chơi Suy Diễn

Chương 487: Địa Ngục Của Alice - Tòa phụ...

Dư Hạnh gật đầu. Hắn vốn không mong quản gia có thể dẫn hắn đi thằng đến phòng ngủ của Alice, công việc của quản gia là làm công tác hậu cần ở phòng khách, đương nhiên chắc chắn có hạn chế khi ra vào tòa nhà phụ.



Thực ra, chỉ việc tìm ra cách vào tòa phụ mà không gặp khó khăn, quản gia đã giúp hắn đến mức tối đa rồi, hắn không thể yêu cầu nhiều hơn. Dư Hạnh đi về phía cửa sắt, nhẹ nhàng vặn tay nắm, cửa mở ra một khe hở vừa đủ cho một người vào. Hắn dừng bước, rồi quay lại hỏi: “... Còn điều gì cần chú ý nữa không?”



Quản gia già suy nghĩ một chút rồi nói: “Tòa phụ không có quỷ vật của các cậu, nhưng cậu phải cẩn thận đừng để bị nữ tu phát hiện. Tôi, nữ tu và đầu bếp đầu không có khả năng giết người, nhưng chúng tôi có cách riêng để giam giữ du khách và thông báo cho Alice. Đầu bếp không quan tâm chuyện này, nhưng nữ tu rất trung thành với Alice, nếu cậu bị bắt cô ta bắt thì sẽ phải đối mặt với Alice sớm hơn.” “Cảm ơn.” Ánh mắt Dư Hạnh lấp lánh dưới làn tóc đen, nhìn dáng đứng thẳng tắp và trang phục chỉnh tề của quản gia già trong lâu đài lấp lánh, như thể ông ta đã trở thành vật trang trí cho lâu đài cổ nguy nga và lộng lẫy này. Hắn gật đầu rất nhẹ, làm một động tác có thể coi là nghiêm túc: “Vậy... Gặp lại sau.”



Nếu mọi chuyện suôn sẻ, có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng hắn gặp quản gia.



Quản gia sẽ theo sự sụp đổ của Địa Ngục Của Alice mà đi đến nơi đến mà ông ta nên đến từ lâu. Cái chết.



Đối với quản gia, cái chết là sự giải thoát. Ông ta đã có tuổi, tóc đã bạc, có lẽ việc an nghỉ dưới lòng đất và không bị những rắc rối này làm phiền mới là điều mà ông ta đã theo đuổi từ lâu.



Không còn nhìn quản gia nữa, ánh mắt Dư Hạnh trở nên sắc biến, hắn bước từng bước tiến về phía trước. Trong hành lang có đèn, hắn cất lại que diêm sắp hết vào túi.



Rất nhanh, hắn đã đến được phía bên kia của hành lang. Vì tòa phụ là nơi ở của Alice và các nhân viên, nên bên này không có cửa ngăn cách, có lẽ là vì ả ta khá yên tâm về các nhân viên của mình. Bước qua hành lang, đập vào mắt hắn là một mô hình phòng khách nhỏ.



Phòng khách khá rộng rãi, được trang trí tỉnh xảo, tường được bao phủ bởi những tấm vàng lá chạm khắc, vẽ nên những họa tiết xa hoa.



Khi đến gần bức tường, hắn thấy những sợi dây trắng xoắn xít treo lủng lẳng, trên dây có gắn các tấm ảnh cùng kích cỡ bằng kẹp.



Ngay lập tức, Dư Hạnh nhớ lại căn phòng thời gian bí ẩn của pháp sư trong Công Viên Alice.



Phòng khách của căn phòng thời gian cũng giống như thế này, các bức ảnh phản chiếu những sự kiện trong cuộc đời của mỗi người, có những bức là hình người, có những bức là cảnh vật, những ký ức mơ hồ đều được soi rõ trong các bức ảnh này.



Có vẻ như Alice đã giữ lại căn phòng thời gian và chuyển nó vào tòa phụ?



Dư Hạnh nhìn lướt qua vài bức ảnh một lượt rồi nhướng mày. Không hoàn toàn như vậy. Các bức ảnh đúng là hiển thị thời gian, nhưng không còn là của du khách nữa, mà là của Alice.



Phong cách steampunk phô bày trước mắt Dư Hạnh, hắn còn thấy những trò chơi quen thuộc như trò chơi nhảy lầu, tháp đồng hồ, và máy gắp thú với những bài hát kỳ quái. Ánh mắt hắn di chuyển sang bên cạnh, bức ảnh tiếp theo hiện lên hình ảnh một hạt giống được đưa đến bởi một bàn tay ẩn dưới ống tay áo đen. Bức ảnh kế tiếp, một đóa hồng đang chờ nở trong chậu cây, đất trong chậu được ngâm trong máu, trông giống như đất đỏ.



Dư Hạnh nhìn chằm chằm vào ống tay áo đen một lúc lâu, theo lời quản gia, hắn biết chủ nhân của ống tay áo và bàn tay chính là vị đại pháp sư đó.



Sau một lúc, Dư Hạnh không còn hứng thú tiếp tục tham quan. Các bức ảnh không chỉ ghi lại quá trình sinh trưởng của hoa hồng mà còn bao gồm nhiều khoảnh khắc bi thảm của các du khách. Dư Hạnh không mấy hứng thú với việc xem người khác chết như thế nào. Cuối cùng, hắn quan sát xung quanh một lượt rồi lắc đầu: “... Thật đáng tiếc... Nữ pháp sư đó không có ở đây.”



Người phụ nữ có vẻ ngoài quý phái và lạnh lùng đã để lại ấn tượng sâu sắc với Dư Hạnh, cô ta là người phụ nữ đẹp nhất mà hắn từng gặp, với giọng nói dễ nghe, tuy nhiên có phần kỳ quặc.



Còn con mèo nhỏ tên là Xui Xẻo, dường như nó rất thích hắn, nhưng hắn không thích một con mèo lười biếng như vậy tranh giành chỗ ngồi với mình. À đúng rồi, lúc ấy nữ pháp sư đã tặng hắn một món đạo cụ, gọi là [Khắc Ấn Thời Gian]. Nhưng đến giờ, hắn vẫn chưa phát hiện ra công dụng của nó.



Đợi đã... Có khi nào pháp sư và nữ pháp sư có liên quan với nhau không? Lần trước khi gặp nhau, nữ pháp sư có nói rằng cô ta chỉ đến làm thêm?



Đôi khi từ “làm thêm” cũng được các suy diễn giả sử dụng, vì trên bảng hệ thống có nhiều loại “thị trường làm thêm.



“Ừm... Thôi đi, dù sao cũng đầu có chữ 'pháp sư' trong tên, có lẽ chỉ là sự trùng hợp.” Xua đi những suy nghĩ trong đầu, Dư Hạnh duỗi người một cái và đi về phía lối ra phòng khách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận