Trò Chơi Suy Diễn

Chương 233: Quán bar sẽ không chịu trác...

Hai người một nhóm?



Khi nghe thấy điều này khiến Dư Hạnh khẽ cười một tiếng. Người quản lý nhìn thấy thế liền trừng mắt nhìn hắn: “Ở đây dù không có khách quỷ nhưng cậu đừng có cười. Dù sao cậu cũng phải thích nghi trước đi, nhỡ đâu có một lúc cậu không để ý rồi lại cười trước mặt khách...”



"Quản lý, tôi thành thật xin lỗi." Dư Hạnh không cười nữa, nói: "Tôi sẽ chú ý."



Thực ra Dư Hạnh chỉ cảm thấy luật lệ ở nơi này dễ dàng hơn so với trò chơi Suy Diễn khác. Bởi vì hắn tiến vào đây là để giúp Triệu Nhất Tửu nên nếu có thể hợp tác tạo thành nhóm thì mọi việc đều trở nên dễ dàng hơn.



Xếp hạng được tính dựa trên tổng điểm suy diễn của hai người giúp Dư Hạnh tránh việc đồng thời phải tính toán cả hai điểm suy diễn của hắn và của Triệu Nhất Tửu.



Trên khuôn mặt của Dư Hạnh lúc này trông có vẻ rất nghiêm túc. Không biết hắn đang suy nghĩ cái gì mà im lặng trong hai giây. Có lẽ hắn đang thích nghi với nhần vật mà hắn nhập vai. Triệu Nhất Tửu nhìn Dư Hạnh một cái.



Trong ấn tượng của Triệu Nhất Tửu, Dư Hạnh là người khá thích cười. Dù nụ cười của hắn thường chứa đựng sự chế nhạo, không có ý tốt, sẵn sàng toan tính, mèo giả từ bi khóc chuột chết và những suy nghĩ không tốt đẹp khác.



Mà khi Dư Hạnh không cười, không giả vờ yếu đuối, không giả vờ sợ hãi thì trên người hắn sẽ có một loại khí chất mạnh mẽ, gây áp lực lên người khác. Kỳ lạ.



Triệu Nhất Tửu chưa từng thấy loại khí chất này ở bất kỳ người trẻ nào trong nhà họ Triệu. Thậm chí đến cả người nắm quyền trong nhà họ Triệu cũng thiếu đi một phần khí chất so với Dư Hạnh... Nói sao nhỉ, giống như hắn đã quen với việc nhìn thấy những biến đổi lớn lao trong thế giới tựa như bãi bể nương dâu.



Triệu Nhất Tửu nghĩ: Dư Hạnh chắc chắn không đơn giản như vẻ bề ngoài. Khó trách anh trai lại kêu mình phải thiết lập mối quan hệ tốt với hắn. Dĩ nhiên, việc thiết lập mối quan hệ tốt hay không phụ thuộc vào tâm trạng của Triệu Nhất Tửu chứ không phải theo lời khuyên của Triệu Mưu.



Hôm nay vẫn là Triệu Nhất Tửu vẫn là người hung hãn ít nói nhưng trong đầu không thể kiêm chế được việc tưởng tượng.



Người quản lý nhìn thấy mấy người suy diễn giả vẫn đứng ¡im không nhúc nhích. Dường như bọn họ đang tiếp thu thông tin "một quán rượu toàn quỷ ở đó". Anh ta cảm thấy rất tức giận, không kìm lòng được mà thúc giục: "Các cô các cậu tự quyết định chia nhóm như thế nào đi. Nhưng tôi khuyên mấy người nên để nam nữ thành một nhóm. Điều này sẽ mang lại mọi lợi ích trong việc giao tiếp với bất kỳ khách hàng quỷ nào ở bất kể giới tính nào và sở thích nào của bọn họ. Điều này sẽ có lợi cho hiệu suất của công việc."



Ngay lập tức, tám người bắt đầu hành động.



Mặc dù vẫn chưa biết rõ luật lệ cụ thể của loại suy diễn tranh đấu lần này nhưng từ ngữ "hiệu suất" đã xuất hiện nhiều lần trong lời nói của người quản lý. Rõ ràng đây là một thông tin quan trọng.



Và công việc giúp cho hiệu suất tăng cao nhất có lẽ là bán rượu. Hơn hết Triệu Nhất Tửu và Dư Hạnh được người quản lý khẳng định là người sẽ dễ dàng bán được rượu. Vì vậy trong việc lập thành một nhóm, hai người bọn hắn rất được mọi người hoan nghênh.



Một người phụ nữ xinh đẹp hơn ba mươi tuổi trực tiếp đi đến gần Triệu Nhất Tửu.



Cô ta khẽ vuốt tóc rồi cười hỏi: "Tên tôi là Chương Tương Linh. Tôi muốn hợp tác với cậu. Không biết cậu có đồng ý không?" Triệu Nhất Tửu nhìn cô ta một cái. Thân hình của người phụ nữ rất gợi cảm, là loại hình mà nhiều đàn ông không thể cưỡng lại.



Hắn ta lạnh lùng đáp: “Không được."



Chương Tương Linh cũng không nản lòng, tiếp tục thuyết phục: "Khả năng giao tiếp của tôi cũng không tồi. Dựa vào bộ dáng của cậu thì có lẽ cậu chỉ tập trung vào chiến đấu phải không? Chúng ta hợp tác với nhau đi. Tôi sẽ đàm phán với khách hàng còn cậu sẽ đối phó với những tình huống bất ngờ cần chiến đấu nên hiệu suất không thể kém so với người khác." Triệu Nhất Tửu tỏ ra khó chịu. Dư Hạnh nhìn thấy mọi thứ rất thú vị. Nếu hắn không nhầm thì người phụ nữ này thích kiểu người lạnh lùng... “Cậu có tạo nhóm không?" Bông người đàn ông có khuôn mặt chán chường đừng bên cạnh Dư Hạnh hỏi. Dư Hạnh bất ngờ một chút sau đó lắc đầu: "Tôi không. Tôi đã có đồng đội rồi."



"Ồ," Người đàn ông không nói thêm bất kỳ câu nào. Thậm chí dường như cũng không tò mò về việc tại sao Dư Hạnh chỉ đứng một chỗ nhưng đã có đồng đội rồi. Như thể đó chỉ là câu hỏi thoáng qua.



Nhưng câu hỏi đó đã khiến Triệu Nhất Tửu nhớ ra một điều gì đó. Hắn ta hếch cằm về phía Dư Hạnh: "Tôi đã có đồng đội. Đừng làm phiền." Chương Tương Linh ngạc nhiên nhìn theo hướng mà Triệu Nhất Tửu chỉ thì phát hiện đồng đội của hắn ta là Dư Hạnh: "Hóa ra hai cậu đã sắp xếp tiến vào cùng nhau từ trước rồi à. Tôi đã làm phiền rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận