Trò Chơi Suy Diễn

Chương 478: Địa Ngục Của Alice - Anh Dư...

Với một người có kinh nghiệm diễn xuất phong phú như hắn, muốn sắm vai kẻ tàn ác giết người không chớp mắt dễ như trở bàn tay. Hơn nữa, cách cư xử của hắn không đồng nhất, như thể sắp có thứ gì đó rất điên cuồng sắp xảy ra. Khoảnh khắc ấy, Bệnh Tâm Thần thật sự không chắc Hạnh sẽ không chọn cách một đổi một, liều mạng để giết chết anh ta.



Bệnh Tâm Thần dừng lại vài giây: “Tôi có hai đạo cụ, lần lượt là [Bạn Tốt] và [Sản Phẩm Lỗi Bị Bỏ Rơi], hay là...” “Tôi không có hứng thú.” Dư Hạnh cắt ngang lời anh ta, tỏ thái độ không kiên nhẫn: “Tôi hỏi lại lần cuối, đây là lần thứ tư rồi. Quá phiền phức, nếu không nói thì anh hãy chọn cái chết đi.”



Bệnh Tâm Thần: “...”



Dư Hạnh bình tĩnh quan sát từng biểu cảm trên khuôn mặt Bệnh Tâm Thần, qua biến hoá rất nhỏ trên khuôn mặt đối phương, có thể thấy đại khái là anh ta đã chấp nhận thỏa hiệp.



Trên thực tế, với một người nung nấu ý định giết người chắc chắn sẽ không đồng ý thỏa hiệp trước vài lời uy hiếp. Cái căn bản là lúc xuống tay đánh người khi nãy hắn đã sử dụng ít lực, mặc dù không lột mất miếng da nào trên người Bệnh Tâm Thần nhưng lại khiến bên trong cơ thể anh ta đau đớn vô cùng. Nhưng đó chỉ là cơn đau, không nguy hiểm tới tính mạng hay ảnh hưởng tới hành động, vậy nên không được xét vào đòn tấn công có ác ý.



Điều quan trọng hơn nữa là nhìn Tăng Lai thấy hắn ta chỉ hơi bài xích Bệnh Tâm Thần một chút, hơn nữa trông thái độ Tăng Lai thấy Bệnh Tâm Thần có vẻ không quen thuộc với hắn ta lắm...



“Rốt cuộc anh và Dân Cờ Bạc có mối thù gì?”



Đối mặt với câu hỏi của Dư Hạnh, khuôn mặt Bệnh Tâm Thần tối sầm lại: “Nhậm Nghĩa giết chết chị gái tôi.” Lại là Nhậm Nghĩa? Dư Hạnh thấy tỷ lệ xuất hiện của cái tên này khá cao.



“Tăng Lai là bạn tốt nhất của Nhậm Nghĩa, vì Nhậm Nghĩa khiến tôi mất chị gái nên tôi cũng phải khiến cậu ta mất bạn!”



“Thì ra là vậy.” Dư Hạnh không có hứng thú về mối ân oán giữa bốn người này, hắn chỉ tìm bừa một lý do thuyết phục: “Nói cách khác, đàn anh Dân Cờ Bạc không phải kẻ thù thực sự của anh, động cơ khiến anh giết đàn anh Dân Cờ Bạc chỉ vì anh ta là bạn của kẻ thù anh... Cho nên chắc anh cũng không đáng đồng quy vu tận với tôi chỉ vì một kẻ không liên quan đâu đúng chứ?”



Tăng Lai bị nói thành “kẻ không liên quan”, Bệnh Tâm Thần ngẫm nghĩ, cảm thấy lời Dư Hạnh nói cũng không có gì sai.



Anh ta vẫn chưa giết Nhậm Nghĩa kia mà, không thể vì chuyện giết Tăng Lai mà bị một kẻ điên cứ thoắt ẩn thoắt hiện như Hạnh kéo vào chỗ chất.



Vì thế nên khi đối diện với kẻ tàn ác Dư Hạnh, Bệnh Tâm Thần nói với vẻ không tình nguyện: “Tôi có thể nói cho anh nghe tình hình của Tăng Lai, nhưng tình cảnh hiện giờ của anh ta đang rất nguy hiểm, dù anh có biết anh ta đang làm gì cũng chưa chắc đã cứu được.”



Dư Hạnh trợn mắt, dần hạ lực ở tay: “Nói.”



Bệnh Tâm Thần có thể nhìn thấy Tăng Lai thông qua tròng mắt tôi tớ, và anh ta cũng có thể triệu hồi tôi tớ này về sớm hơn thời gian dự kiến. Ngoài ra anh ta còn có thể nói vài câu ngắn gọn với đối tượng bị bám thông qua việc để tròng mắt tôi tớ hiện nguyên hình.



Ngay tức khắc, anh ta lợi dụng năng lực số hai của [Từ Điển Vực Thẳm], chia sẻ tầm nhìn của mình với Dư Hạnh. Bấy giờ Tăng Lai đang ngồi ngây người dựa vào cửa, trước mắt hắn ta là ánh lửa thiêu đốt lá bùa vàng, hoa hồng tràn lan khắp hai bên sườn, đằng xa tối đen như mực, chỉ gần hắn ta là phát ra thứ ánh sáng màu hồng nhạt. Tiếng gõ cửa và tiếng than khóc đằng sau nghe vô cùng chói tai, tất cả ập vào các giác quan của Dư Hạnh như cơn thuỷ triều.



Nơi đó... Đôi mắt Dư Hạnh sáng bừng lên.



Quả nhiên, hắn đoán không sai, chắc chắn Tăng Lai đã đánh bậy đánh bạ đi tới một nơi mà phải thông qua cốt truyện mới tới được. Vì không làm nhiệm vụ trước đó nên hắn ta hoàn toàn không biết gì về tình cảnh trước mắt và cũng không có cách ứng phó. Người gõ cửa... Là Kẻ Gào Khóc sao?



Dư Hạnh biết Kẻ Gào Khóc là quỷ vật tương ứng với Dư Hạnh, hắn cùng từng nhìn thấy hình dạng ban đầu của Kẻ Gào Khóc. Cái gọi là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường chính là vậy, đầu hắn bắt đầu hình dung được đại khái cốt truyện. Hắn liên hệ với môi trường bên trong đường hầm, chẳng mấy chốc đã đưa ra một kết luận!



Kẻ Gào Khóc sẽ không xuất hiện ở nơi đặc biệt như đường hầm hoa hồng này một cách trùng hợp như vậy. Trên thực tế, Dư Hạnh cảm thấy tất cả những quỷ vật tương ứng với các du khách không thể đi tới bất kỳ đâu. Chắc chắn Kẻ Gào Khóc vẫn đang lang thang ở đâu đó trong toà lâu đài cổ, cũng có nghĩa Kẻ Gào Khóc mà Tăng Lai cảm nhận được trong đường hầm kia vốn không hề tồn tại!
Bạn cần đăng nhập để bình luận