Trò Chơi Suy Diễn

Chương 429: Cá Cược Vận Mệnh (2

Dư Hạnh vươn tay lẫy từng bức tranh xuống đến khi đến lượt bức tranh bị vỡ mặt kính thì hắn cảm thấy có thứ gì đó lắc lư trong đó.



Dư Hạnh lắc mạnh và không lâu sau đó có một chiếc chìa khóa màu bạc bị bám gỉ rơi ra rồi va vào cái cọ bút mà Tăng Lai vừa ném xuống đất, phát ra âm thanh trong trẻo.



Tai của Tăng Lai khẽ động. Hắn ta quay đầu nhìn về phía Dư Hạnh: "Tìm thấy rồi à?" "Có vẻ như là vậy." Dư Hạnh nhặt lên chìa khóa lên rồi nhìn chăm chú. Kích thước của chiếc chìa khóa này tương đồng với lỗ khóa trên chiếc hộp gỗ nhỏ. Có lẽ chúng khớp với nhau.



"Thật tuyệt vời! Không phí công khi bận rộn tìm kiếm." Tăng Lai thở phào rồi nói thì thầm khiến người khác không nghe được: "Mình còn tưởng rằng điểm mà mình lắc ra được ngay từ đầu đã có tác dụng rồi chứ."



Thật là tình cờ, khả năng nghe của Dư Hạnh không thuộc vào phạm vi của người bình thường. Ngay lập tức hắn nắm bắt được điểm chính rồi hồi tưởng khi ở trong phòng tắm hắn đã nhìn thấy Tăng Lai ném ra tế phẩm xúc xắc cùng với chữ "một" có màu đỏ như máu ở phía trên. Nghe thấy giọng nói của Tăng Lai, trong lòng của Dư Hạnh đoán ngay ra được một điều. Hắn liền nhìn về phía Tăng Lai với ánh mắt: "?"



"Có phải viên xúc xắc của anh là để kiểm soát may mắn không?"



Tăng Lai: "..."



"Cuối cùng vẫn bị anh phát hiện. Đúng vậy, đó là tế phẩm chính của tôi, giúp tôi đưa ra quyết định, đôi khi cũng có thể cứu mạng." Dư Hạnh: "Đôi khi cũng có thể đẩy anh vào chỗ chết." Tăng Lai: "... Đúng."



Hắn ta không có ý định giấu giếm mà chỉ muốn kiểm tra xem Dư Hạnh có sử dụng điểm suy diễn để tăng cường giác quan hay không. Và bây giờ Tăng Lai nghĩ rằng bản thân hắn ta đã biết rằng Dư Hạnh có sử dụng, trong lòng ngưỡng mộ một câu. Điểm suy diễn của thằng nhóc này khá nhiều. Hắn không chỉ cường hoá tốc độ mà còn cường hóa cả giác quan. Chưa kể hắn còn có mấy tế phẩm khác bên người. Quả là một người có tiềm năng mạnh mẽ...



Sau đó, Tăng Lai giải thích một chút về khả năng của viên xúc xắc của mình.



Đây là thông tin mà của ngôi sao suy diễn giả Dân Cờ Bạc công khai nói với những người suy diễn giả khác. [Cá Cược Vận Mệnh] là một tế phẩm hình xúc xắc. Nó có năng lực đầu tiên là dự báo mức độ chính xác của một quyết định. Trong mỗi lần suy diễn thì năng lực này chỉ có thể sử dụng một lần. Nếu lắc xúc xắc ra một tức là quyết định đó một trăm phần trăm dẫn đến thất bại. Còn nếu lắc được ra sáu tức là đó là một quyết định hoàn toàn đúng đắn. Còn lắc ra từ hai đến bốn thì độ chính xác của quyết định đó tăng dần theo số. Năng lực hai là trò chơi vận mệnh. Khi tung ra một con số thì một đại diện cho xui xẻo, sáu đại diện cho may mắn, từ hai đến bốn điểm đại diện độ may mắn tăng dần theo cấp độ còn được sử dụng để thay đổi vận may. Đây là tế phẩm mà Tăng Lai đã nhận được từ lâu. Danh xưng Dân Cờ Bạc của hắn ta cũng được hệ thống xác nhận sau khi nhận được [Cá Cược Vận Mệnh] này.



"Mỗi lần sử dụng năng lực thứ hai của tế phẩm này mà tung ra được độ may mắn thì may mắn không phải ngay lập tức có hiệu quả. Tôi cũng không biết nó sẽ đến khi nào. Hay sau khi đến có thể sẽ ảnh hưởng đến một mình tôi hay có thể làm ảnh hưởng đến cả người khác. Năng lực này cũng không chắc chắn." Tăng Lai mặt mày trở nên xanh xao: "Lúc đó sau khi tung ra xúc xắc, ngay lập tức tôi đã cảm ứng được kết quả. Cuối cùng thì nó ra một... Chắc do lần đó tôi uống say."



Dư Hạnh thầm nghĩ: "Anh chính là tù trưởng Châu Phi rồi."



Tăng Lai bu môi, có chút khó chịu: "Thật lòng mà nói, khi tôi xem qua những căn phòng trước đó, tôi đã tìm kiếm một lúc mà không tìm thấy dấu vết gì. Cộng thêm việc cũng không thể tìm thấy chìa khóa nên tôi cũng nghĩ rằng vận đen đang bắt đầu làm ảnh hưởng đến tôi. Tôi đã tưởng rằng chìa khóa đã được giấu ở một nơi khó tìm thấy được. May mà vẫn tìm được chìa khoá. Dường như vận đen chưa bắt đầu."



Tăng Lai cảm thấy thật sự rất may mắn.



Đạt được mục tiêu, hai người dự định đi dọc theo hành lang mà quay trở lại phòng lớn ở tầng một để xem thời gian. Lúc này, Dư Hạnh nhìn thoáng qua căn phòng lộn xộn. Bỗng nhiên vẻ mặt của hắn thay đổi rồi đi về phía giường.



Mỗi một căn phòng Dư Hạnh đã kiểm tra kỹ lưỡng, kể cả ván giường cũng bị hắn nhấc lên. Nhưng ở căn phòng ngủ rộng nhất này, hắn vẫn chưa động đến chỗ giường. Cho nên hắn cảm thấy mình đã bỏ sót một chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận