Trò Chơi Suy Diễn

Chương 747: Ước Nguyện Xưa (15) - Lụa đỏ (3)

“Vậy cậu đi xuống ăn đi, thân phận này của cậu không phải vừa hay sao, không cọ một chầu này thì tiếc lắm, nhìn thấy chỗ trống kia không? Cạnh cô gái nhỏ mười lăm, mười sáu tuổi là tay sai của đại sư kia kìa, nói không chừng là chỗ của cậu đấy? Có lẽ trong lòng bọn họ cậu đột nhiên biến mất hoặc là đang đi vệ sinh gì đó.”



Dư Hạnh thuận miệng đáp lại, nhưng bản thân hắn thì không hề nhúc nhích, nhìn quét qua cảnh tượng trong sân nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đại sư và phu nhân đều không ở đây, ngược lại lão gia và quản gia lại có mặt trong sân để chủ trì yến tiệc, lão gia tử sắc mặt sầu lo, rõ ràng là đang lo lắng chuyện gì đó, tôi đoán hôm nay chính là ngày đại sư hứa sẽ khiến con của ông ta sống lại.”



“Hôn sự này đặc biệt, người trước tổ chức hôn sự, người sau lại tổ chức tang lễ, càng ít người tham dự càng tốt.” Triệu Nhất Tửu lạnh lùng mở miệng: “Đại sư không cho phép lão gia tham dự chuyện phía sau màn, lão gia chỉ có thể làm tốt việc bên ngoài, khiến người trong phủ tăng thêm phần vi mừng cho việc con trai ông ta sống lại.”



“Oa, ngạc nhiên thật!” Dư Hạnh kinh ngạc cảm thán một câu: “Cậu vừa nói một câu dài thật đấy!”



Triệu Nhất Tửu: “...”



Hắn ta lùi lại phía sau tránh xa Dư Hạnh: “Tôi đi xuống đây, cậu tự mình chậm rãi xem đi.”



Dư Hạnh: “... Tôi cũng rất muốn đi xuống dưới ăn chút gì đó.”



Đáng tiếc, Triệu Nhất Tửu đã xuống dưới đất, chỉ chốc lát sau hắn ta đã xuất hiện ở trong sân, đi về phía chỗ của mình, không nghe thấy giọng nói oai oán của Dư Hạnh.



Phương Phiến cũng đồng dạng tìm được vị trí của mình, ngoại trừ hai người bọn họ ra thì còn có hai người khác cũng cùng lúc đi từ chỗ khác về đây, một người là A Quế, người còn lại là một trong những người hầu cận hay theo lão gia ra ngoài làm ăn buôn bán.



Mấy người họ nhìn thoáng qua nhau, đều tự phán đoán thân phận của đối phương ở trong lòng.



Dư Hạnh ở trên nóc nhà quan sát càng rõ ràng hơn, hắn suy nghĩ một lát, nếu nhân số vẫn là 7/7 thì ngoại trừ Triệu Nho Nho bị nhốt ở nhĩ phòng ra chỉ còn một người không ở.



Người nọ sẽ ở đâu đây?



Hoặc là người đấy cũng giống như hắn, có thân phận là người dân đang lẩn trốn và chỉ có thể núp trong tối, hoặc là… Giờ phút này người kia đang ở nơi thật sự diễn ra hôn lễ, cũng chính là nơi mà đại sư và phu nhân ở, đang quan sát vụ minh hôn này.



“Vậy thân phận của người kia chỉ có thể là người bên cạnh phu nhân… Bởi vì toàn bộ tay sai của đại sư đều ở trong sân, cảm kích mà ăn yến tiệc không rõ nguồn gốc này, còn người theo hầu hạ bên người phu nhân không xuất hiện toàn bộ ở đây.” Dư Hạnh híp mắt, sau khi xác nhận bản thân không bỏ sót ai, hắn xoay người một cái nhảy xuống khỏi nóc nhà.



“Hóa ra là Tiểu Mộng…” Hắn nhớ lại lần tiếp xúc với Tiểu Mộng, đưa ra một cái nhìn trực quan về suy diễn giả họ Hứa kia, khả năng diễn xuất tốt thật.



Hắn cũng đã xem tài liệu, biết trong đội của Phương Phiến có một người tên là Tự có năng lực đặc thù.



Nhưng tư liệu đều do Triệu Nho Nho thu thập được, hắn chỉ có thể nhìn qua những thông tin ở phía trên, cho dù có nghe nói về đặc điểm của Tự cũng không có cảm nhận sâu sắc như được tận mắt chứng kiến.



Tình huống của Tự nếu như chỉ đơn thuần sắm vai để duy diễn thì giống như có được công cụ gian lận vậy…



Dư Hạnh tự hỏi bản thân, cảm thấy năng lực của Tự rất hữu ích, so với hắn chỉ kém một chút.



Ai, xem ra nên nhân cơ hội lén lút giao lưu tình cảm với Tự… Nhưng mà hắn nhớ rõ là lúc ở Phong Cố Lan Đình, Tự hình như… Là một người đàn ông mà?



Tuy rằng chưa từng tiếp xúc nhưng hắn có chút ấn tượng, đúng là đàn ông mà?



Một người đàn ông sắm vai Tiểu Mộng lại có thể diễn giỏi như vậy, đúng là quá vất vả rồi.



Dư Hạnh vừa cảm thán vừa lộ ra sắc mặt vi diệu.



Trên khóe miệng hắn treo nụ cười, rời khỏi yến tiệc náo nhiệt này.



Hôn lễ được tiến hành ở trong sân thứ hai, không gian của chỗ này rộng nhất, có thể xếp được toàn bộ bàn tiệc, mà hắn có thể đoán được, tình tiết quan trọng nhất sẽ phát sinh ở trong sân thứ năm mà hắn quen thuộc nhất.



Thừa dịp mọi người trong phủ tập chung lại ở chỗ nên Dư Hạnh dễ dàng di chuyển từ sân ngoài ở hoa viên vào đến sân thứ tư, sau đó hắn thấy lụa đỏ được giăng khắp nơi.



Trong sân thứ năm có treo rất nhiều dây thừng, chỗ cao nhất khoảng đâu hai mét. Phủ trên những sợi dây thừng là từng dải lụa đỏ dài rộng hơn một mét, chúng được buông thõng xuống mặt đất, gió thổi đến làm chúng lắc lư theo, bay phấp phới.



Nếu ai đó đứng ở bên trong đống lụa đỏ này thì sẽ rơi vào trạng thái mơ hồ, có thể thấy được bóng dáng nhưng rất khó tìm ra vị trí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận