Trò Chơi Suy Diễn

Chương 746: Ước Nguyện Xưa (15) - Lụa đỏ (2)

Cô ta nghĩ rằng nếu như cô ta chết rồi thì đại sư sẽ không có cách nào làm việc xấu được nữa, kế hoạch của đại sư bị cô ta phá vỡ, coi như cô ta đã báo thù được cho mẹ của cô ta và Tiểu Cận…



Nhưng cơn ác mộng vẫn chưa kết thúc.



Lúc cô ta mở mắt ra chỉ thấy trước mắt là một màu đỏ.



Tiếng kèn xô nát vang trời, cô ta thấy bản thân ngồi ngay ngắn ở trên ghế, ,ặc một y phục màu đỏ, đầu đội khăn voan, hai tay khoang ở bụng như thể cô ta vẫn còn sống vậy.



Hỷ phục được thêu rất tinh xảo, từ lúc sinh ra đến giờ cô ta chưa từng được mặt bộ quần áo nào đẹp như vậy, thậm chí người hầu của Phương phủ còn mặc đẹp hơn cô ta. Cô ta vốn dĩ có thể dùng tiền mà Lương ma ma cho để mua thật nhiều quần áo xinh đẹp, nhưng toàn bộ số tiền đó đều bị Lưu Bính Tiên lấy đi, nướng hết vào chiếu bạc.



Cô ta lặng lẽ xốc khăn voan lên, nhìn thấy sắc mặt bản thân trắng bệch như tờ giấy nhưng đôi môi lại đỏ như máu.



Vô cùng đẹp, nhưng mà vẻ đẹp không giống người sống, nó quá mức diễm lệ.



Nghĩ như vậy, bàn tay đang xốc khăn voan lên của cô ta dừng lại, cô ta nhớ ra rồi.



Cô ta đúng thật là không phải người sống nữa.



Trước mắt cô ta bây giờ là một thi thể.



Tiếng kèn xô na lúc này mới truyền vào màng nhĩ của cô ta, đôi mắt Lưu Tuyết trừng lên, thu tay về, cúi đầu nhìn làn da nửa xám trắng nửa lại trong suốt của mình, ý thức được rằng, cho dù cô ta chết rồi đại sư vẫn không tha cho cô ta, vẫn đưa thi thể cô ta đến đây để hoàn thành hôn lễ, hơn nữa còn đưa cả linh hồn cô ta đến đây.



Những bóng người lờ mờ ở sảnh ngoài, nến đỏ lay động, do tính chất của hôn lễ này mà Phương phủ không mời ai tham dự, chỉ có người trong nhà cùng với “thông gia” Lưu Bính Tiên đến uống rượu mừng.



Thời gian như dừng ở đây, lần nữa được lưu chuyển lại.







Trong sân. e b o o k sh o p . vn - e b o o k t r u y ệ n d ị c h g i á r ẻ



“Chúc mừng thiếu gia!” A Hổ và những hạ nhân ngồi bên chiếc bàn được phủ bằng vải đỏ, một số người thì treo nụ cười mỉm trên mặt, còn có một số người vừa mới biết được một ít chân tướng nên họ lo lắng cùng với sợ hãi.



“Này… Không phải thiếu gia đã chết rồi sao? Ai, ai lại tổ chức hôn lễ cùng với thiếu gia thế?”



Có người nhìn một bàn đầy món ngon mờ mịt hỏi một câu, kết quả bị quản gia ngồi ở bàn bên cạnh mắng cho.



“Ngươi quản được à? Sau này phải gọi là thiếu phu nhân!” Quản gia trừng mắt liếc hắn ta một cái: “Đồ ăn không bịt được mồm ngươi à!”



Người nọ càng sợ hãi hơn, sao bỗng dưng lại xuất hiện một vị thiếu phu nhân vậy?



Sau này lúc hắn ta quét rác… Bên người lúc nào cũng có thể xuất hiện một vị thiếu phu nhân mà hắn ta không nhìn thấy sao??



Không thể trách hắn ta suy nghĩ miên man, trên thực tế rất nhiều người cũng có thắc mắc như hắn ta.



Người không có thường thức còn biết hôn sự này này nó vô lý, huống hồ hạ nhân của Phương phủ ít nhiều gì đều được tiếp xúc với giáo dục cơ bản, cho dù việc này là do chủ nhân của họ tổ chức thì ở sau lưng họ cũng bàn tán rất nhiều. Không biết vì sao một người khôn khéo như Phương lão gia, tinh anh nơi thương trường lại tin theo vị đại sư kia mà làm ra chuyện tổn hại âm đức như vậy.



Đám người âm thầm suy đoán, tiếng nghị luận phát ra ở khắp nơi.



Dư Hạnh cúi đầu nhìn, phát hiện bản thân hắn đang ở trên nóc của một gian nhà, bởi vì trầm âm u ánh sáng lại còn không tốt nên những người đang ăn cỗ cưới bên dưới không thấy hắn, hắn tạm thời an toàn.



Đối với hắn, sau khi vừa mới chứng kiến cảnh Lưu Tuyết bị bắt về lại Phương phủ hắn không làm gì cả. Suy nghĩ của hắn bay xa, có một lượng lớn ký ức tràn vào trong đầu hắn, cho hắn biết đại khái khái niệm về dòng thời gian này, sau đó là hình ảnh hắn nằm trên nóc nhà.



“Hừm, đồ ăn thơm quá.” Dư Hạnh ngửi ngửi, cánh tay hắn vắt vẻo rồi cười rộ lên: “Ai mà biết được đồ ăn thơm như vậy lại là để chúc mừng cho chuyện ghê tởm này cơ chứ?”



“Tôi đói bụng.”



Một âm thanh lạnh lùng quen thuộc vang lên ở phía sau Dư Hạnh, cơ thể hắn căng cứng lại sau đó bật cười: “Sao cậu cũng ở đây vậy? Với thân phận là tay sai của tên đại sư kia thì không phải cậu nên hòa vào đám đông dưới kia ăn cỗ cưới sao? Sao lại lẩn trốn ra đây với kẻ đang trốn chạy là tôi chứ?”



Triệu Nhất Tửu im lặng một lúc, lặng lẽ bò lên phía trước, sau khi đến bên cạnh Dư Hạnh hắn ta thò đầu ra cùng quan sát dưới sân với Dư Hạnh.



“Nhưng mà trước khi thời gian nhảy đến đoạn này chúng ta ở cùng một chỗ, sau khi nhảy xong chúng ta vẫn ở cùng một chỗ thì mới hợp lý nhỉ.” Dư Hạnh tự hỏi tự đáp, sau đó liếc ra phía sau, quả nhiên thấy Phương Phiến cũng nằm ở phía sau đang ngó nhìn xuống dưới, đang định lặng lẽ đi xuống.



Triệu Nhất Tửu không để ý đến Dư hạnh, hắn ta gác cằm lên trên cánh tay nhìn chằm chằm đồ ăn phía dưới: “Tôi đói bụng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận