Trò Chơi Suy Diễn

Chương 383: Địa Ngục Của Alice: Kẻ Gào K..

Lúc này, khi vừa tách khỏi những suy diễn giả khác không lâu, phản ứng đầu tiên khi nghe được tiếng gõ cửa là nghĩ đến việc có người đến tìm.



Trong bầu không khí yên tĩnh, âm thanh của cánh cửa nghe có vẻ hơi đột ngột, làm cho người ta có cảm giác trống rỗng như bị gõ vào tim vậy. Nhưng thực tế người ở trong phòng cũng sẽ không quá đề phòng.



Suy cho cùng... Vẫn chưa xảy ra chuyện gì mà. Người nói câu này thì chắc chắn là chưa bị xã hội nhồi hành vào mồm bao giờ.



Nhưng Dư Hạnh đã cảm nhận được ác ý thì lại khác. Hắn rất chắc chắn rằng người gõ cửa không nhất định là con người.



Diệc Thanh đang muốn hỏi tội thì lại bị chặn trở về. Hắn ta im lặng đáp xuống từ giữa không trung, chân đặt trên mặt đất, cùng Dư Hạnh nghiêng đầu nhìn về phía cửa.



Chỉ trong vài giây ngắn ngủi này, một gợi ý suy diễn như có ý thức của riêng mình lại đúng lúc xuất hiện trong đầu của Dư Hạnh. Đây là hạn chế được đặt ra đối với Diệc Thanh trong Địa Ngục Của Alice.



[Kiểm tra đã cho thấy rằng có một quỷ vật khế ước trong "Giấc Mộng Nhiếp Thanh" là quỷ Nhiếp Thanh - Diệc Thanh đang do suy diễn giả Dư Hạnh nắm giữ. Diệc Thanh hiện phải chịu hạn chế phù hợp với độ khó của trận suy diễn này.]



[Hiện tại, tất cả năng lực khống chế của quỷ Nhiếp Thanh - Diệc Thanh đã bị đóng. Khí tức bị áp chế đến trình độ của quỷ vật trong trận suy diễn này. Chỉ có năng lực Hóa Khói Xanh và Nhiễu Loạn Giấc Mộng được sử dụng để đền đắp cho sự thiếu hụt nặng lực của tế phẩm "Giấc Mộng Nhiếp Thanh”.]



[Thông tin về trận suy diễn này đã được chia sẻ với Diệc Thanh.]



Diệc Thanh: "... Ha ha, thật là một quyết định tàn nhẫn mà."



Dư Hạnh: Sớm đã biết trước mà.



Hắn lấy Giấc Mộng Nhiếp Thanh ra vốn cũng không trông chờ Diệc Thanh có thể làm được cái gì, chỉ là lấy vũ khí duy nhất của mình ra để phòng thần mà thôi.



Diệc Thanh hoàn toàn có thể ở trong con dao găm mà không ra ngoài. Nhưng là từ lần suy diễn trước kết thúc cho tới nay, Dư Hạnh vẫn nhớ mấy lời càu nhàu của Diệc Thanh nên cố tình không rút con dao găm ra, khiến cho người sợ nhất là buồn chán như Diệc Thanh phải chờ một mình trong đó rất lâu. Bây giờ vừa mới phát hiện hành động của Dư Hạnh là lập tức nhảy ra bày tỏ sự bất mãn.



Kết quả là chưa kịp làm gì đã bị hệ thống giội cho một chậu nước lạnh. Nhưng thái độ của Diệc Thanh vẫn vô cùng tốt. Thế giới suy diễn mới này nhất định có thể cho hắn ta nhìn thấy những đồ vật mà trước giờ chưa từng thấy qua.



"Cốc cốc cốc."



Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục, Dư Hạnh đến gần, chạm vào ván cửa. Hóa ra trên cửa cũng có mắt mèo, chỉ là lúc chọn phòng hắn không để ý đến, sau khi vào phòng thì nó lại bị tờ giấy do tu nữ viết che khuất mà thôi.



Hắn nhấc tờ giấy lên, dán mắt nhìn ra ngoài mà không kiêng dè gì cả. Dù có nhìn thấy thứ gì đó ở bên ngoài đang nhìn lại mình với đôi mắt dán chặt vào mắt mèo, hắn cũng sẽ không kinh ngạc cho lắm.



Cũng may thứ ở bên ngoài không làm vậy. Qua mắt mèo, Dư Hạnh thấy hành lang và bức tường với tông màu ấm áp. Nửa khuôn mặt nhuốm máu cũng xuất hiện trong tầm mắt hắn mà không hề có dấu hiệu báo trước nào.



Hình như là con gái?



Khuôn mặt này bị mắt mèo phóng to, Dư Hạnh chỉ có thể thấy một khuôn mặt trái xoan với đôi mắt lờ đờ đen kịt và mái tóc đen bù xù của đối phương.



Cô gái không cao lắm, chỉ khoảng một mét rưỡi. Từ những mô tả này mà đánh giá thì nó có vẻ là một người người bình thường, nhưng mỗi tội... Từng mảng máu khô to đùng dính chặt khuôn mặt và tóc của cô gái lại, nhuộm đỏ khuôn mặt nhợt nhạt bằng những vết máu. Dư Hạnh chếch mắt lên, thành công nhìn thấy một cái lỗ to bằng nửa cái bát trên đỉnh đầu cô gái, giống như da đầu bị bứt sống ra vậy. Một lượng nhỏ mô não nhô ra trong không khí lại càng khiến cảnh này chấn động hơn.



Chà, dùng nó như một đại từ thì hợp hơn.



[Bạn đã phát hiện ra "Kẻ Gào Khóc", giấy thông báo ma quỷ đã được làm mới.]



"Cốc cốc cốc."



Nữ quỷ được hệ thống gọi là Kẻ Gào Khóc không hề nhận ra rằng Dư Hạnh đang nhìn mình qua lỗ mắt mèo, tiếp tục giơ tay gõ cửa lần thứ ba. "Đừng trả lời." Diệc Thanh thấp giọng nhắc nhở. Dư Hạnh gật đầu, nhìn cô gái thu tay lại rồi há to miệng. Lúc hai cánh môi cố tách ra, Dư Hạnh phát hiện đôi môi của cô gái này đã bị chỉ trắng khâu lại!



Nguyên nhân trước đó không nhìn thấy là vì chỉ trắng bị máu thấm thành màu đỏ và hòa lẫn với màu môi nên không nổi bật. Chỉ khi nó cố gắng mở miệng thì mới có thể thấy được những sợi chỉ trắng ban đầu bị kéo ra từ thịt môi.



Mắt của Dư Hạnh tối lại, trong lòng thầm đồng cảm với những chuyện mà nữ quỷ này phải trải qua khi còn sống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận