Trò Chơi Suy Diễn

Chương 237: Bích Lạc Hoàng Tuyền (*) (1)

(*) Bích Lạc Hoàng Tuyền: Nguồn gốc từ câu thơ “Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyên” ở trong bài Trường Hận Ca. Có nghĩa là lên tận cùng trời xanh, xuống tận cùng suối vàng.



Nhiệm vụ này có thể coi là nhiệm vụ đầu tiên để kiếm điểm suy diễn cho tối nay. Tuy không quá khó nhưng độ nguy hiểm cũng sẽ không thấp.



Quán rượu kinh dị vẫn là nơi mà hắn cần lưu ý để hoàn thành tuyến nhiệm vụ chính. Khi có người chơi mới thì hệ thống sẽ tổng hợp số liệu ba cấp của Suy Diễn Giả từ sơ cấp, trung cấp đến cao cấp. Cuối cùng hệ thống sẽ khống chế tỷ lệ tử vong nằm trong khoảng từ bốn mươi đến bảy mươi phần trăm.



Đây là thông tin mà Khúc Hàm Thanh nói cho Dư Hạnh. Dư Hạnh nhanh chóng ghi nhớ tất cả nội dung trên tờ giấy rồi trả lại cho Triệu Nhất Tửu. Sau đó, hắn ngụy trang thành bộ dáng cung kính của nhân viên phục vụ và bắt đầu quan sát kỹ lưỡng xung quanh.



Trong khi bartender đưa tờ giấy thì ác quỷ chắc chắn đã ngồi vào một vị trí nào đó trong quán và đang uống rượu.



Để che giấu được tội ác của mình, ác quỷ đã hối lộ người chèo đò rồi dùng bàn chân bẩn thỉu của mình đi lên trên cầu Nại Hà.



Có lẽ nó cũng đang ẩn mình trong đám quỷ của quán rượu Vong Xuyên rồi dùng đôi mắt vẩn đục của nó để quan sát hai nhân viên phục vụ lạ mặt này... Dư Hạnh thầm nghĩ.



Buổi chiều lúc này là thời điểm quán đông khách. Dư Hạnh điềm tĩnh quan sát tất cả các khách hàng đang ở trong sảnh của quán rượu Vong Xuyên.



Ở phía ghế dài bên kia có tận mười mấy vị khách đang ngồi. Trong đó có sáu vị có lẽ đã quen biết nhau từ trước nên đang tụm lại một chỗ chơi trò xúc xắc. Còn sáu vị còn lại thì có ba người là một nhóm thiếu nữ trẻ tuổi. Nhìn qua thì hình như bọn họ chưa bao giờ đến những nơi như thế này. Có lẽ hôm nay ngẫu nhiên đến đây là để tìm kiếm sự kích thích.



Còn vị khách còn lại thì chia thành một cặp và một người ngồi một chỗ, chiếm giữ một chiếc ghế sô-pha. Nếu là quỷ mà không chịu đi qua sông Vong Xuyên thì có lẽ nó sẽ không có bạn bè đi cùng.



Tuy nhiên, không ai chắc chắn rằng suy đoán trên có đúng hay không. Bởi vì có khả năng con quỷ sẽ đó trà trộn vào đám quỷ đang bận rộn kết giao bạn bè.



Điều này phụ thuộc vào việc quan sát của Dư Hạnh và Triệu Nhất Tửu.



Sau khi quan sát xong, Dư Hạnh vẫn không quên đi nghênh đón các vị khách mới: "Chào ngài, xin hỏi ngài đã đặt bàn trước chưa ạ?" Mấy người nhân viên ở đây bao gồm cả tiếp tân và nhân viên phục vụ đều bị bắt cóc tới đầy. Vì vậy vào lúc này, bọn họ phải phụ trách bất cứ vị trí gì và cũng phải làm bất cứ việc qì.



"Tôi chưa đặt bàn.” Vị khách đó nói.



"Thưa ngài, tổng cộng có bao nhiêu người ạ?”



VỊ khách đó nói: "Hai người. Một mình tôi đến đây trước." Vì vậy, Dư Hạnh dẫn vị khách này đến chỗ ngồi bàn hai người. Sau đó hắn cúi người rồi hỏi: "Ngài muốn uống gì ạ”



Vị khách này là một con quỷ nam gây gò như bộ xương khô, ở dưới mắt lộ rõ quầng thâm. Đã thế ông ta lại khoác lên mình bộ âu phục nên trông ông ta như một cái giá treo vậy.



Chính là cái loại giá treo mà mọi người dùng để treo quần áo lên.



Quỷ nam này là một khách quen ở đây. Ông ta nhìn vào khuôn mặt của Dư Hạnh rồi nói: "Cậu là nhân viên phục vụ mới à? Trước đây tôi chưa thấy cậu bao giờ." Trên khuôn mặt của Dư Hạnh là vẻ lạnh lùng. Dư Hạnh suy nghĩ rằng trong hoàn cảnh như thế này thì hắn nên giữ thái độ như vậy và không nên tỏ ra quá mức ân cần. Và để phù hợp với cảm xúc trên khuôn mặt, giọng điệu của hắn cũng hơi lạnh nhạt: "Đúng vậy. Chỉ vì lúc đầu tôi ham chơi nên mới bị bắt." "Ha ha! Thật là đáng sợ." Con quỷ nam mặc dù nói như vậy nhưng trên mặt của ông ta lại không hề có một chút biểu hiện của sự sợ hãi. Có lẽ phần chân thật nhất trong câu nói kia chỉ là hai tiếng cười “ha ha”. Mối quan hệ giữa khách quen và nhần viên phục vụ trước đầy dường như không quá thân thiết?



Dư Hạnh ghi lại chỉ tiết này trong đầu rồi lại hỏi: "Thưa ngài, ngài muốn uống gì?" Lúc này Dư Hạnh không có cầm menu trong tay. Điều này khá là khó xử bởi lẽ thông thường nhân viên phục vụ sẽ phải cầm menu và đưa nó cho khách để họ lựa chọn đồ uống. Sau đó mới thu tiền. Nếu không làm đúng như thế thì đừng nói đến việc giới thiệu thêm các loại rượu cho khách để khách mua thêm mà đến cả việc để khách order rượu cũng trở nên khó. Thế nhưng có vẻ như ông ta đã đến quán này rất thường xuyên nên không cần sử dụng đến menu. Quỷ nam dứt khoát gọi đồ uống: "Cho tôi một ly Bích Lạc Hoàng Tuyền."
Bạn cần đăng nhập để bình luận