Trò Chơi Suy Diễn

Chương 27: Bạch tiểu thư vất vả

Chương 27: Bạch tiểu thư vất vả
Lại qua khoảng 20 phút, lão Hoàng gửi địa chỉ quán trọ vào điện thoại di động của Triệu Mưu.
Khách sạn trên trấn so với các công trình khác đã được xem là nhiều, lão Hoàng cũng chịu chi tiền, đặt trước cho bọn họ một nhà có điều kiện tốt nhất, hơn nữa còn là ba phòng.
Thật ra bọn họ chỉ định để hành lý, đoán chừng không có cơ hội nghỉ lại, nhưng Triệu Mưu cũng không tiết lộ những điều này, đưa cho lão Hoàng một khoản tiền đặt cọc.
Không phải tiền đặt cọc quán trọ, mà là tiền đặt cọc dẫn đường.
Sự hào phóng ra tay khiến lão Hoàng cười tươi như hoa, đứng chờ bọn họ ở cổng quán trọ, sau đó ân cần giúp họ mang hết hành lý lên phòng, rồi ở lại khu vực phòng nghỉ của quán trọ đợi ba người thu dọn đồ đạc.
Gần bốn giờ, cả 3 người, mỗi người đeo một ba lô leo núi đi xuống.
Lão Hoàng lại có chút sững sờ, hắn còn tưởng Triệu tiên sinh và cậu thanh niên cao lớn thật thà kia sẽ thay quần áo chuyên nghiệp rồi mới đi, không ngờ lúc vào quán trọ thế nào, lúc ra vẫn y như vậy.
Cái này, bộ quần áo thường ngày này ư?
Ha ha, chắc hẳn là hắn không theo kịp thời trang của giới nhà buôn, biết đâu bây giờ đám nhà buôn trẻ tuổi lại thích mặc đồ thường ngày đi hạ mộ...
Lẩm bẩm trong lòng vài câu, lão Hoàng tiến lên đón, không biết tại sao hắn lại hơi không dám nhìn người huynh đệ trông âm trầm kia của Triệu tiên sinh, đành phải nói với Triệu tiên sinh: "Chúng ta xuất phát bây giờ chứ? Nhân lúc trời chưa tối hẳn, lên núi sẽ dễ nhìn đường hơn."
Triệu Mưu liếc nhìn chiếc túi lão Hoàng mang theo, xác nhận đối phương là người có kinh nghiệm, gật gật đầu, tiện thể nói: "Đến chân núi đón thêm một người nữa."
Hải Yêu đã chờ sẵn ở chân núi.
Lúc này không nói nhiều lời, lão Hoàng dẫn mấy người lên đường xuất phát. Bởi vì quán trọ cách chân núi không xa, họ trực tiếp đi bộ tới. Ngu Hạnh thong thả ung dung đi theo sát, vừa đi vừa dò xét người qua đường.
Ừm... Trên trấn không có không khí lễ hội đặc biệt gì, cũng không có âm khí quá nặng, như vậy thời cơ khổ sách của huyện Toan Dữ hẳn là không liên quan gì đến trấn Long Đầu.
Vì có lão Hoàng ở đây, Ngu Hạnh không che giấu khí tức của mình, việc hắn dò xét thỉnh thoảng cũng bị người qua đường chú ý tới, nhận lại vài ánh mắt hoặc cảnh giác hoặc hung ác.
"Ngu Hạnh," Triệu Nhất Tửu đột nhiên lên tiếng, "Người phía trước trên người có mùi máu tanh."
Giọng hắn hạ rất thấp, ngoài Ngu Hạnh đang ở bên cạnh, không ai khác nghe thấy.
Ngu Hạnh liền ngước mắt nhìn về phía người mà tửu ca vừa nói, chỉ thấy hai bóng lưng.
Hai người đi đường gói mình rất kín đang song song đi tới, bước chân cứng ngắc, cực kỳ cẩn thận. Ừm, đúng là có mùi máu tanh, nhưng không nặng, giống như một trong hai người bị thương hơn.
Ngu Hạnh cười cười, cũng hạ giọng hỏi: "Ngươi có cảm ứng đặc thù gì à?"
"Không có." Triệu Nhất Tửu nói xong liền im lặng, dường như đang suy nghĩ liệu mình có cần thiết phải nhắc nhở điều này hay không.
Bên trong phó bản, mỗi người mang theo mùi máu tanh hoặc quỷ khí âm trầm đều cần phải chú ý, hắn đã quen coi những người này là manh mối hoặc kẻ địch, lại quên mất đây là thế giới hiện thực.
Trong thế giới hiện thực, người khác dù cho cả người đầy máu đi nữa, cũng không nhất định có liên quan đến hắn...
"Đừng nghi ngờ chính mình, tửu ca, ngươi rất nhạy cảm, điểm này khi vào phó bản sẽ rất hữu dụng."
Bỗng nhiên, Triệu Nhất Tửu cảm thấy vai mình bị bá lên, vừa quay đầu đã thấy Ngu Hạnh lợi dụng ưu thế chiều cao mà không tốn chút sức nào bá vai dựa vào người hắn.
Rất nhiều nam sinh thích khoác vai bá cổ nhau, đi như vậy cũng không tốn sức. Triệu Nhất Tửu mặc kệ Ngu Hạnh bá vai như thế, bớt đi một chút cảnh giác, hai tay đút vào túi quần.
...
Suốt quãng đường đi đều không có chuyện gì xảy ra, 3 người thuận lợi đến được chân núi nơi trấn Long Đầu và Quá Long Lĩnh giao nhau.
Nơi này dân cư thưa thớt, chỉ có lác đác mấy xe đẩy nhỏ bán đồ ăn và nước uống, cách con đường nhỏ mười mấy mét còn có một trạm xá đơn sơ.
Mấy người đi đường trang bị tinh xảo đang ăn mì trong quán, hình như cũng định lên núi. Ngu Hạnh nhìn vài lần là nhận ra, đây mới thực sự là đạo mộ tặc.
Bọn họ dường như định đợi trời tối hẳn mới lên núi, đang ghé tai nhau chỉ vào tấm bản đồ dãy núi thảo luận gì đó, tự cho rằng âm lượng đã đủ an toàn. Ai ngờ thính lực của Suy Diễn người quá tốt, Ngu Hạnh và mấy người nghe rõ mồn một kế hoạch của bọn họ.
Thì ra trên Quá Long Lĩnh trước đây từng có không ít bộ lạc sơn dân sinh sống, vì vậy mộ huyệt cũng nhiều. Phần lớn các bộ lạc đó đã biến mất theo thời gian, số còn lại cũng đều xuống núi, cùng người Hán tiến hành đại dung hợp.
Đám đạo mộ tặc đã tìm hiểu được vị trí mộ huyệt của tộc trưởng một bộ lạc đã biến mất trong số đó, dự định đêm nay sẽ đi xem thử có tìm được hay không.
Bộ tộc đã biến mất...
Ngu Hạnh tâm niệm vừa động, không chút biến sắc đè nén mọi suy nghĩ lại.
Sau đó hắn có cảm ứng, liếc mắt sang bên, một giây sau liền thấy một người phụ nữ tóc vàng nhạt mặc đồ rằn ri đi thẳng tới.
Mái tóc dài của người phụ nữ nhạt màu gần như trắng bệch, lượng tóc nhiều đến kinh ngạc, buộc thành đuôi ngựa cao vút, đuôi tóc hơi xoăn nhẹ. Mỗi bước đi của nàng đều cho người ta ảo giác như thể sợi tóc đang ngâm trong nước và khẽ lay động theo biên độ nhỏ.
Nàng mặc bộ đồ dài tay, thắt lưng siết chặt vòng eo tạo ra đường cong kinh người, đôi chân dài thẳng tắp được bao bọc trong đôi giày leo núi ống thẳng, dáng đi cũng có chút "kỳ quái" tựa như loài rắn, toát lên phong thái tuyệt đẹp.
Loại phụ nữ này, xinh đẹp đến cực điểm, nhưng việc nàng có thể xuất hiện ở đây cũng đáng ngờ đến cực điểm.
Lão Hoàng cảnh giác tiến lên một bước, nhưng rất nhanh đã phát hiện cố chủ của mình không có bất kỳ hành động đề phòng nào, liền nghĩ đến câu nói lúc trước "Còn phải đón người".
Chẳng lẽ, chính là mỹ nhân này?
Mỹ nhân đeo ba lô leo núi, đi đến trước mặt Ngu Hạnh, đồng thời ánh mắt thoáng chút kiêng dè lướt qua người Triệu Nhất Tửu, sau đó nghiêng đầu nói đùa: "Chậm thật đấy các ngươi, bắt nữ sĩ phải chờ, quả nhiên là đám đàn ông độc thân đáng đời."
Triệu Mưu ho khan một tiếng.
Hải Yêu lúc này mới quay đầu, liếc nhìn hắn rồi tỏ vẻ kinh ngạc: "A... Mưu ca ăn mặc thế này trông trẻ quá, ta suýt nữa không nhận ra."
Giả vờ, nàng chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra ngay.
Ngu Hạnh cũng đánh giá Hải Yêu ở cự ly gần. So với lần gặp ở Bệnh Viện Sợ Hãi, Hải Yêu trước mắt đã thay đổi rất nhiều.
Bề ngoài của nàng rõ ràng đang nghiêng về hình tượng "Hải Yêu", cho thấy mức độ dị hoá thân thể đã rất cao, tính cách cũng trở nên tự tin và mạnh mẽ hơn, không còn cần phải núp sau lưng Saffly nữa. Hơn một năm rèn luyện này đã nâng năng lực của Hải Yêu lên không chỉ một bậc.
Tiện thể nhắc tới, Saffly đã chết rồi.
Bởi vì tự nhận là có cùng sở thích với Medusa, thuộc về dạng "tỷ muội", có một khoảng thời gian Saffly đã không biết tự lượng sức mình mà nhắm vào Diêm Lý. Medusa còn chưa nói gì, bên Vị Vong Tổ Điều Tra đã có người không chịu nổi, trực tiếp chơi chết Saffly ngay trong phó bản.
Mà sau đó, Hải Yêu bị bỏ mặc —— không biết có phải Medusa ngầm giận cá chém thớt nàng không, lại thêm chính nàng cũng có ý giấu giếm thiên phú, tóm lại, Đêm Khuya công hội không cung cấp cho nàng tài nguyên gì, tất cả đều do tự nàng cố gắng mà có được.
Dần dần, Hải Yêu thử xin rời hội. Có lẽ là vì biết đãi ngộ của nàng trong công hội, cảm thấy hơi không đành lòng, người phụ trách xét duyệt thành viên ra vào công hội đã không làm khó nàng, trực tiếp đồng ý.
Về sau, Hải Yêu liền trở thành tuyển thủ cô lang. Nàng không sợ Đêm Khuya công hội không chịu thả người, thế là liền công khai thiên phú của mình.
Nàng đi theo hướng năng lực xua tan và trị liệu, nên xuất hiện trong bất kỳ phó bản nào cũng đều rất được chào đón —— Trị liệu thì cũng bình thường thôi, nhưng xua tan mới thực sự quan trọng! Đám Suy Diễn người bị thương có thể tự lành hoặc mua đạo cụ, nhưng một khi bị quỷ vật ăn mòn hay lây nhiễm thì việc xử lý sẽ trở nên vô cùng khó khăn, mà Hải Yêu quả thực là một bảo bối.
Không biết Đêm Khuya công hội có hối hận không, tóm lại, công hội này cũng không đến tìm Hải Yêu gây phiền phức.
Ngu Hạnh chính là vì đã thấy được năng lực của Hải Yêu trong buổi live stream suy diễn, mới nảy ra ý định mời nàng.
Hải Yêu giờ đã là minh tinh Suy Diễn người, tên thật sớm đã bị lộ ra ngoài.
Nàng tên là Bạch Doãn Mạch... Đúng vậy, cùng họ với Carlos.
Mặc dù Ngu Hạnh muốn gọi nàng là Hải Yêu hơn, nhưng có người ngoài ở đây, gọi như vậy không khỏi có chút kỳ cục.
Hắn nhếch môi đáp lại: "Bạch tiểu thư vất vả."
Bạn cần đăng nhập để bình luận