Trò Chơi Suy Diễn

Chương 165: Tất cả mọi chuyện đều được I..

[Điểm thể lực: 32]



[Điểm sinh mệnh: 73]



Pháp sư lùi lại một bước, ngạc nhiên nhìn Dư Hạnh: "Trong cơ thể cậu có sức mạnh ác ma! Cậu thực chất không phải là thám tử, cậu là ai!? Là người của giáo phái nào!"



Dư Hạnh liếc nhìn hắn ta: "Trùng hợp ghê, tôi chỉ là một thám tử bình thường. Và tôi hoàn toàn không có hứng thú gì với cái gọi là giáo phái mà anh nói cả." Lợi dụng lúc pháp sư hằng còn nghi ngờ, hắn nghiêng đầu và mỉm cười với Angel, giọng nói như chứa đựng một nguồn sức mạnh mê hoặc:



"Angel, cô đã làm hại rất nhiều người, nhưng tất cả những gì cô làm đầu là vô ích. Nếu cô đã hối hận, cô biết mình nên làm gì phải không?" Angel cắn răng, dường như không hề tập trung suy nghĩ. "Cô cũng biết rồi đấy, ba chúng tôi là ba linh hồn cuối cùng mà pháp sư muốn.” Dư Hạnh đến gần cô ta rồi kề sát tai thì thầm với cô ta, “Nhưng liệu cô có biết, rằng trong số bốn mươi mốt linh hồn đầu tiên chỉ có một mình Alex là không có xác không? Cậu ấy đã bị chính tay cô... Từ lâu rồi...”



"AII" Những lời này đánh thẳng vào dẫn vặt tội ác trong nội tâm Angel, cô ta khàn giọng hét lên như bị tra tấn. Cùng lúc đó, Dư Hạnh đứng dậy, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của pháp sư. Chuyện đến lúc này, về cơ bản có thể nói kế hoạch của pháp sư đã bị bại lộ hoàn toàn.



Nhưng pháp sư lại bình tính một cách khác thường: "Angel, chỉ còn lại ba người. Tôi hứa, nấu cô giết họ, cô sẽ được tự do."



"Em trai của tôi... Đâu rồi...?" Angel đã hét đủ rồi, đôi mắt xanh thẫm xinh đẹp nhưng đờ đẫn nhìn chằm chằm vào pháp sư, cô ta đã biết câu trả lời.



Pháp sư hừ lạnh: “Đúng như lời họ nói. Nhưng cô không cần quá coi trọng em trai mình, một khi cô hoàn thành việc tôi muốn cô làm thì cô sẽ được tự do hoàn toàn, tôi có thể xóa bỏ hoàn toàn mã gen quái dị trong cô, rồi cô sẽ trở thành một người bình thường và sống cuộc sống mà cô mong muốn."



"Tôi sẽ không bao giờ tin anh nữa, từ đầu đến cuối anh đầu là kẻ nói dối!" Angel tránh lời hứa hẹn của hắn ta như tránh rắn rất. Cô ta đã giết rất nhiều người. Cho dù gen của cô ta có bị xóa đi chăng nữa thì cô ta cũng đã mất đi tư cách để trở thành một người bình thường!



"Người lạ kia!" Cô ta kêu lên thảm thiết: "Giết tôi đi! Chỉ có giết tôi thì mới có thể ngăn chặn con rối hoàn toàn, giết tôi mới có thể khiến kế hoạch của pháp sư thất bại hoàn toàn! Tôi muốn mọi trù tính của hắn ta từ trước đến giờ đầu trở nên vô ích!"



"Con đàn bà chết bầm." Pháp sư chửi rủa một cách hung hăng, rồi hắn ta phóng đến muốn tóm lấy Dư Hạnh một lần nữa.



Bây giờ hắn ta không có tinh thần để khống chế Angel, hắn ta dự định sẽ giết chết từng người một trong ba người này, chặt đứt tay chân họ, cắt lấy thịt, để họ nếm trải toàn bộ đau đớn trong lúc còn sống, rồi hắn ta sẽ đến được đích đến cuối cùng trong kế hoạch của mình!



Dư Hạnh biết thể lực của hắn không thể so sánh với boss của trò chơi suy diễn nên trong quá trình này hắn chỉ có thể né tránh, vô tình kéo được đoạn vải lụa trắng nối với eo của Angel, một luồng khí lạnh lẽo từ tơ lụa đầm vào cơ thể hắn, khiến cơ thể hắn cứng đờ, trong nháy mắt suýt nữa bị pháp sư tóm được. Cảm giác này quá quen thuộc.



Dư Hạnh thầm liếc nhìn những vòng tròn ma thuật nhỏ trên tường, nhạy bén né tránh đòn tấn công tiếp theo, cùng lúc hét lên với York: "Cắt đứt những sợi tơ lụa này!" Trên người hắn không có vật gì sắc bén, vì vậy York, người có một con dao gọt hoa quả, là ứng cử viên tốt nhất.



York liếm môi, một tay cầm cây thánh giá, một tay cầm dao gọt trái cây rồi mạnh mẽ lao tới.



Hầu như không một ai có thể nhìn rõ, những tấm vải lụa bị vỡ thành nhiều mảnh dưới ánh sáng lạnh lẽo.



"Không!" Pháp sư không cam lòng, lửa giận của hắn ta như muốn thiêu đốt tất cả, thậm chí như muốn hòa làm một với những đốm lửa hỗn tạp bên ngoài căn gác mái.



Vải lụa trắng tràn đầy năng lượng ma quái, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy rõ nguồn năng lượng đen thoát ra từ nó giống hệt năng lượng đen trong lòng bàn tay của pháp sư, tiếp sau đó là những tiếng kêu chói tai chẳng biết phát ra đâu của các sinh vật sống, kích thích và đáng sợ chẳng kém.



Angel dần lấy lại được khả năng cử động. Cô ta run rẩy và che kín đầu lại. Dưới sự kích thích của những giai điệu nhỏ trong hộp nhạc, cô ta chợt nhận ra chính những nguồn năng lượng phát ra từ những đoạn vải đó đã khiến đầu óc cô ta ngày càng trì trệ suốt mấy tháng nay. Và lúc này nó sắp biến cô ta thành một kẻ không biết suy nghĩ và chỉ biết điều khiển những con rối!



Giây phút này, khi đã tỉnh táo trở lại, Angel chợt cảm thấy buồn cười, có rất nhiều chuyện khó hiểu nhưng cô ta mãi chẳng nhận ra, ví dụ như nếu em trai cô ta còn sống thì sao pháp sư có thể giả danh làm em ấy và chuyển đến ngôi nhà này sống?
Bạn cần đăng nhập để bình luận