Trò Chơi Suy Diễn

Chương 474: Địa Ngục Của Alice - Chưa b...

Thi thể... Đại khái có ba thi thể khi ghép lại, tạm thời Tăng Lai không thấy bộ quần áo mà bé gái kia mặt khi đó. Hy vọng bé gái đó không nằm trong số những người ở đầy.



Khoan đã... Hình như không chỉ có thi thể phụ nữ. Trước cửa phòng ngủ có một thi thể đàn ông khá hoàn chỉnh, vì vừa nãy Tăng Lai nằm nên không nhìn thấy. Giờ hắn ta thấy người đàn ông kia không làm gì mình nên đánh liều ngồi dậy, bấy giờ mới nhìn thấy thi thể kia. Người đàn ông mặc đồ công trường đung đưa chiếc ghế bập bênh, tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên: “Tôi vốn không định giết cậu ta, cậu ta muốn cứu người.”



Tăng Lai biết người đàn ông đang nói về mình, nhưng hắn ta không hiểu, cũng không muốn hiểu ý nghĩa của những lời này. Cứu người? Cứu ai cơ? Không có ý định giết, vẫn giết?



“Ha...” Người đàn ông ngáp dài một cái, anh ta móc điện thoại di động ra nhìn thoáng qua với thái độ vừa mệt mỏi vừa hào hứng, thì thầm: “Sao đã mười một giờ rồi... Làm gì đó ăn thôi.”



Dứt lời, người đàn ông nọ cũng không thèm để ý tới phản ứng của Tăng Lai, loạng choạng bước vào phòng bếp. Khi bóng dáng anh ta dần biến mất ở phòng khách, Tăng Lai lại thở phào một hơi. Kéo dài thời gian...



Đúng lúc này, có động tĩnh từ phòng ngủ truyền đến.



Tăng Lai giật mình sợ hãi, trợn trừng mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh.



Một giọng nói nghèn nghẹn của cô gái vang vọng trong căn phòng: “Có ai ở đó không?”



Mặc dù giọng nói này đã bị đè nén nhưng Tăng Lai vẫn cảm thấy nó rất quen thuộc, dù sao thì chủ nhân của giọng nói ấy vừa mới thổ lộ tình cảm thật sự trong lòng mình với hắn ta.



Là bé gái mà hắn ta không biết tên!



Tiếng xào rau truyền ra từ phòng bếp tạm thời có thể át đi tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ kia. Tăng Lai đáp: “Em sao rồi?”



Người bên trong cánh cửa hơi sững sờ, giống như không ngờ rằng có người thật sự đáp lại mình chứ không phải tiếng nói của tên sát thủ già nua kia. Cô bé bắt đầu kích động: “Anh cũng bị bắt tới đây à?”



“Đúng vậy.” Tăng Lai tự nhủ phải cố gắng giữ bình tĩnh. “Chú ta đi rồi đúng không? Em nghe thấy tiếng chú ta đi vào phòng bếp.”



“Đúng vậy.”



Giờ Tăng Lai không biết phải làm gì ngoài việc cố gắng trả lời cô bé.



Cũng không biết cô bé kia có nhận ra giọng nói của Tăng Lai hay không, nhưng câu nói tiếp theo của cô bé là: “Anh mau cứu em đi, tranh thủ lúc chú ta không ở đây để mở cửa, chú ta khoá trái từ bên ngoài rồi!”



Vì tìm được “cơ hội” nên giọng cô bé kia bắt đầu run rấy cực độ, yếu ớt thúc giục người bên ngoài.



Tăng Lai cũng muốn cứu người, nhưng nếu hắn ta có thể cứu người thì đã không đến mức để bản thân lâm vào hoàn cảnh này: “Anh không có chìa khoá, với lại anh đang bị trói.”



“,." Bé gái kia im lặng.



Vài giây sau, giọng cô bé trầm xuống, giống như cô bé đã tuyệt vọng hoàn toàn: “Anh có biết không? Chú ta đâm em mấy nhát dao, tay và chân em bị chặt đứt cả rồi. Nếu không nhanh lên, chắc chắn em sẽ bị chú ta giết chết.”



“Em không muốn chất.” Tăng Lai nín thở, hắn ta ý thức được rằng thời gian mình hôn mê lầu hơn so với tưởng tượng.



Trong lúc hắn ta bất tỉnh nhân sự, cô bé bên kia cánh cửa đã phải trải qua chuyện mà hắn ta không dám tưởng tượng.



Tăng Lai khẽ cắn môi, dùng ánh mắt tìm kiếm chìa khóa. Hai phút sau, Tăng Lai từ bỏ. Hắn ta hết cách thật rồi, dù có tìm được chìa khoá phòng ngủ thì hắn ta cũng không có chìa khoá cửa lớn.



Chưa kể là với tình hình của hắn ta bây giờ, có muốn nhảy nhót đứng dậy cũng khó. Nếu hắn ta cố tình di chuyển, xác suất bị người đàn ông mặc đồ công trường kia phát hiện là một trăm phần trăm.



Đã thế còn có thi thể nam giới ngoài cửa phòng ngủ nữa... Tăng Lai không dám đánh cược.



Ngọn lửa vẫn đang thiêu đốt lá bùa màu vàng trước mắt, mang đến luồng nhiệt ấm nóng. Những gì xảy ra sau đó hơi mơ hồ, có thể là do bộ não Tăng Lai không muốn nhớ nên đã cố tình lảng tránh chuyện này, cố quên đi các chỉ tiết.



Tăng Lai chỉ nhớ là muộn hơn chút, người đàn ông mặc đồ công trường chuẩn bị xong đồ ăn. Anh ta không chia cho kẻ đang đói khát như hắn ta mà tiến tới mở cửa phòng ngủ.



Tăng Lai nhìn vào bên trong, trong phòng ngủ không có thi thể, chỉ có một thiếu nữ bị chặt đứt gân tay gân chân. Trông thiếu nữ kia vô cùng chật vật, sự sợ hãi hiện rõ trong ánh mắt.



Người đàn ông mặc đồ công trường kia không hề làm những chuyện đồi bại kiểu cưỡng bức linh tỉnh, thay vào đó, anh ta cầm một cây búa, đập gãy nhiều khúc xương trên người cô gái, thậm chí còn gõ nát sọ não cô bé. Trong suốt quá trình, cánh cửa cứ mở toang hoang như vậy, và Tăng Lai - một cậu nhóc đang tuổi vị thành niên đã chứng kiến từ đầu chí cuối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận