Trò Chơi Suy Diễn

Chương 586: Tang lễ (9) - Tin đồn (2)

".,. Tôi đoán, tôi không nghĩ cậu sẽ không muốn biết, thật ra người cậu đã ngủ cùng là cô dâu - ôi, lỡ lời rồi, bây giờ cậu đã biết rồi.” Nhìn thấy vẻ mặt của anh Tửu lập tức tối sầm lại, Dư Hạnh tỏ ra đặc biệt ngây thơ, không thừa nhận là mình cố ý.



Trán Triệu Nhất Tửu giật giật. "Vậy có nghĩa là con quỷ tạo ra không gian này, thực sự có chấp niệm với việc cưới hỏi nhỉ!" Triệu Nho Nho xen vào: "Nhưng xem ra, trong giai đoạn nhiệm vụ này, tang lễ chiếm tỷ lệ nhiều hơn so với cưới hỏi, mọi người nghĩ tại sao vậy?"



“Đối tượng không giống nhau.” Dư Hạnh lặng lẽ nhích mông, để mình cách xa Triệu Nhất Tửu một chút: “Đối tượng của tang lễ là ông chủ Lưu, còn nếu là cưới hỏi thì đối tượng phải là cô dâu hoặc chú rể. Hai nhân vật này không nên xuất hiện trong giai đoạn nhiệm vụ này." Triệu Nhất Tửu hừ một tiếng: "Sao cậu ngồi xa như vậy? Tôi còn có thể giết cậu sao?"



Dư Hạnh: “Tôi muốn ngồi chỗ ấm.”



Triệu Nhất Tửu: "..." Hắn ta từ bỏ ý định đấu khẩu với Dư Hạnh, đổi chủ đề: “Có bản đồ rồi, suy đoán của cậu có cơ sở chưa?”



"Gian thứ năm để làm gì?" Dư Hạnh khẽ nâng cằm, ra hiệu về phía cuối của âm trạch. Triệu Nho Nho cũng đã chọc một cái lỗ ở đó, có nghĩa là ở đó cũng có người mặc đồ trắng.



"Ồ, suýt quên mất, chỗ đó là... Là..." Triệu Nho Nho sắp xếp lại từ ngữ.



Bởi vì trong gian thứ năm chỉ có một gian phòng chính, chính là gian phòng mà trước khi ra cổng đón Dư Hạnh, cô ấy cùng Triệu Nhất Tửu đã hé cửa nhìn thấy rất nhiều quan tài xếp thành hàng .



Sau đó, cô ấy xem bói, thì đó là ở gian phòng bên phải của phòng chính.



"Phòng tang lễ." Triệu Nhất Tửu nói.



“Phòng tang lễ?” Dư Hạnh nhíu mày: “Nếu là phòng tang lễ, Triệu Nho Nho cần gì phải suy nghĩ lầu như vậy?”



Cô gái cảm thấy ấm ức vô cùng: “Gọi là phòng tang lễ cũng được, bên trong có rất nhiều quan tài, còn có di ảnh, còn có rất nhiều người mặc đồ trắng khóc lóc. Chỉ là tôi chưa bao giờ nhìn thấy phòng tang lễ nào lại nằm ngay trong sân sau..."



“Ra là vậy.” Dư Hạnh gật đầu: “Vậy thì tôi đã hiểu rồi.” Ngay lập tức, Triệu Nho Nho và khán giả trong phòng livestream để dỏng tai lên nghe.



[Ngõ quỷ thì cũng thôi đi, ít nhất đó là nơi anh ấy đã trải qua, còn âm trạch thì sao? Anh ấy chưa từng đi mà chỉ cần nghe thôi đã biết rồi sao?]



[Tôi thật sự muốn nghe xem anh ấy sẽ nói gì.] [Nói thật là tôi nghe rất nghiêm túc, nhưng sao tôi cứ thấy mơ mơ hồ hồ.]



[Lữ Tiêu Vinh: Tôi đoán có lẽ ông chủ Lưu đã gả con gái mình cho một gia đình giàu có, nhưng chú rể trong gia đình đó lại là một người đã chất. Không gian này là do Lưu Tuyết tạo ra. Bởi vì cô ta ghét bố mình nên đã tạo ra Chu Tuyết và một người giấy trong không gian linh dị này, một người đại diện cho việc vào âm trạch tham dự tang lễ...]



[Lữ Tiêu Vinh: Tại sao cái này lại giới hạn số lượng từ vậy?] [Đại lão nói tiếp đi! Trời ơi, Lưu Tuyết đã tạo ra Chu Tuyết và người giấy soa?]



[Sốc quá, nghĩ kỹ lại thấy thật đáng sợ, giống như Dư Hạnh đã phân tích. Chu Tuyết và người giấy cùng phe.]



[Lữ Tiêu Vinh: Chu Tuyết đại biểu cho thân phận của cô con gái muốn vào âm trạch dự tang lễ bố mình, còn người giấy tượng trưng cho thân phận cô ta, không cho phép bất kỳ ai có thiện cảm với Lưu Bính Tiên, đồng thời, cô ta cũng căm ghét những người hàng xóm chỉ biết nói lời chế giễu sau lưng mà chẳng hề giúp đỡ gì.]



[Lữ Tiêu Vinh: Vì vậy, giai đoạn đầu của nhiệm vụ thực ra chỉ là một thế giới vặn vẹo được hình thành bởi sự oán giận của Lưu Tuyết mà thôi.] [Đại lão 666 (*).]



[Đại lão 666.]



(*) 666: Số 6 phát âm là “liù”, gần âm với “liú” (lưu loát), được dùng khi ai đó làm gì cực kỳ ấn tượng, người ta dùng “666” để tán dương như kiểu “quá đỉnh!”



[Diễn Minh: Mập à, bạn đắc chí cái gì vậy? Đây chẳng phải là điều mà ai cũng có thể nhận ra sao? @Lữ Tiếu Vinh] [Tôi không phải người.]



[Tại sao tôi lại không ra chứ.] [Cảm ơn, tôi đã bị khia.]



[Bi cao thủ làm cho cảm động quá.]



[Ha ha ha Tổng Giám đốc Diễn luôn thích tấn công đồng đội của mình trên mạng]



“Trước tiên, chúng ta hãy tổng hợp lại vài điểm cần chú ý."



Những dòng bình luận vui đùa cuối cùng cũng bị giọng nói của Dư Hạnh thu hút sự chú ý.



Dư Hạnh giơ một ngón tay lên.



"Thứ nhất, quỷ bàn tính là một sự tồn tại khá đặc biệt, dường như trong số những quỷ vật mà ba chúng đã gặp, chỉ có nó là con duy nhất có thể truyền đạt thông tin đến suy diễn giả dưới dạng quỷ vật hoàn chỉnh. Những loại khác bao gồm cả người giấy, người mặc đồ trắng và con quỷ tôi gặp trong cửa hàng khung di ảnh trước đó, đầu hành động theo một quy tắc cố định, đó là bắt người, khóc, không ngừng lặp lại những cuộc đối thoại đã xảy ra trước đây."



"Thứ hai, lần đầu tiên quỷ bàn tính xuất hiện là ở trong giếng, tôi có lý do để tin rằng, nó đã chết ở trong giếng." “Thứ ba, mảnh giấy trong phòng quản gia tiết lộ một thông tin. Trong tiệc cưới, nơi chú rể và cô dâu kết hôn là tại âm trạch, chủ nhân âm trạch đã tỏ thái độ khinh miệt, thậm chí có phần nhắm vào họ hàng và bạn bè của cô dâu. Chắc chắn phải có nguyên nhân nào đó đằng sau hiện tượng này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận