Trò Chơi Suy Diễn

Chương 468: Địa Ngục Của Alice - Tăng La...

“Vậy ư? Thú vị sao?” Dư Hạnh biết thú vị quan trọng hơn thói ở sạch rất nhiều. Hắn không cố giả nai, thậm chí còn phụ họa thêm một cầu, sau đó đi về phía phòng ngủ. Trên đài quan sát, hai bên sườn là nơi hắn từng đi qua, có thể dùng cách nói “ngựa quen đường cũ” để hình dung.



Đầu tiên là xuống đại sảnh tầng một rồi đi thẳng lên tầng bốn bằng cầu thang. Cách này chắc chắn sẽ nhanh hơn việc thử vận may tìm cầu thang lên tầng bốn ở tầng hai.



Trong con đường hầm tối tăm u ám mọc đầy những bông hoa hồng màu đỏ tươi. Những chiếc gai bị biến dạng, chúng cứng, sắc và thon dài. Trên đầu mỗi cái gai đó được đính miếng thịt vụn, chất lỏng đỏ thắm chảy dọc miếng thịt kia, hòa vào thân rễ rồi thấm vào trong lớp bùn đất. Dường như những cánh hoa hồng xinh đẹp nở rộ phía trên đã hút máu làm chất dinh dưỡng, màu hồng đậm trông loá mắt vô cùng. Chúng xếp chồng lên nhau thành từng khóm, giống như đang chào đón một vị khách tới địa ngục.



Dần Cờ Bạc Tăng Lai không biết bản thân hắn ta đã bị gai hoa hồng cào xước da bao nhiêu lần, chỉ cần là nơi không bị che khuất bởi lớp áo hoodie thì đều xuất hiện những vết xước nhỏ, ngay cả khuôn mặt cũng không may mắn thoát được kiếp nạn này. Bởi vì hắn ta không nhìn thấy. Ai bảo... Lúc xuống dưới hắn ta lại giao ống mồi lửa vào tay Dư Hạnh chứ.



Hắn ta nhìn xuống lòng bàn tay lần nữa, khi thấy con xúc xắc với số chấm “2”, hắn ta tỏ vẻ thất vọng.



Hắn ta đã dồn rất nhiều lực tung xúc xắc một lần nữa nhưng vẫn chưa được kết quả mong muốn, điều này khiến hắn ta không thể không nghi ngờ hôm nay mình đã bị ai đó nguyền rủa nên mới xui xẻo tới cỡ này.



Chuyện này chưa từng xảy ra trước đầy.



Tin tốt duy nhất bây giờ là khi ngã xuống, hắn ta cảm thấy không gian xung quanh mình có sự biến dạng nhất định, vậy nên lỗ đen nhìn có vẻ sâu. Nhưng với hắn ta thì nó không tính là quá cao. Đây là tin tốt duy nhất.



Còn sau đó thì chỉ toàn những tin xấu.



Ví dụ như việc hắn ta ngã trúng khóm hoa hồng. Những chiếc gai nhọn đâm vào cơ thể Tăng Lai mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, nó khiến hắn ta kêu rên âm ï mà không màng hình tượng. Sau đó hắn ta phải nghiến răng nghiến lợi bò dậy, cố gắng nhổ hết mấy cái gai trong cơ thể mình ra.



Tiếp đến nữa là Tăng Lai phát hiện một đường hầm tối tăm u ám, đường đi vừa nhỏ vừa dài, một chút ánh sáng ít ỏi cũng chẳng có. Mùi hoa hồng nồng nặc đến gay cả mũi, khiến người ta chỉ cần ngửi thôi cũng thấy mệt mỏi, mí mắt trên dưới đánh nhau. Tăng Lai dựa vào tế phẩm Phòng Vệ Nguyần Rủa của mình để loại bỏ cảm giác này, nhưng rất nhanh sau đó, hắn ta ý thức được một vấn đề. Nơi này trông không giống phong cách của bất kỳ tầng lầu nào cả, dưới chân hắn ta là bùn đất chứ không phải sàn nhà lát gạch sạch sẽ. Nhưng đằng sau những bông hoa hồng hai bên sườn vẫn tồn tại vách tường trải dài vô tận, tựa như một giấc ảo mộng.



Tăng Lai chỉ còn cách đi dọc theo đường hầm, da thịt hắn ta bị gai nhọn của hoa hồng cứa liên tục, mang đến những cơn đau đớn kỳ lạ. Mười phút sau, Tăng Lai bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng.



Bởi vì ngoài mùi hoa hồng, dường như hắn ta có thể ngửi thấy mùi khét mơ hồ. “Nơi này có giấu bản đồ nhiệm vụ sao...” Tăng Lai tự nhủ thầm hai câu, đột nhiên hắn ta thấy một vật kỳ lạ xuất hiện trước mặt mình. Đó là một ngọn đèn màu hồng nhạt treo cao trên trần nhà, phía dưới có một cánh cửa.



Tăng Lai nhướng mày, dù sao cũng không còn lựa chọn nào khác, vậy nên hắn ta đã quyết định tiến về phía trước.



Vừa bước đến cạnh cửa, tiếng đập cửa từ bên kia cánh cửa vọng lại.



Tiếp theo là những tiếng khóc la liên hồi!



“Cứu tôi với! Cứu tôi với! Tôi vẫn còn ở đây...” “Kẻ Gào Khóc...” Tăng Lai sững lại vài giây, sắc mặt hắn ta bỗng trở nên phức tạp. Không biết hắn ta đang suy nghĩ cái gì, nhưng một lúc lâu sau, hắn ta nghiêng đầu chửi thề một câu.



Mẹ nó... Nếu thằng nhãi Nhậm Nghĩa kia mà biết hắn ta đang chật vật trong trận suy diễn chắc chắn sẽ mừng lắm đây!



Đây chính là vận may do số chấm “2” mang lại ư... Sao hôm nay lại xui xẻo như vậy... Nữ thần xúc xắc bỏ rơi hắn ta rồi à? Dân Cờ Bạc nổi tiếng là tuyến Chính Đạo, cho dù hắn ta không phải suy diễn giả mà tất cả người trong quần thể này đều biết, nhưng ít nhiều gì hắn ta cũng là người khá đặc sắc.



Lý do tại sao tuyến Chính Đạo được gọi là Chính Đạo là vì diễn xuất, phong cách và đạo đức sâu sắc của nó.



Suy diễn giả của tuyến Chính Đạo luôn được hoan nghênh. Trong đoàn thể Chính Đạo, người ta sẽ cảm thấy rất may mắn khi có thêm một người bạn đồng hành đáng tin tưởng. Mà trong đoàn thể Dị Hoá, người ta lại vô cùng hoan nghênh người có thể đi theo tuyến đường suy diễn bình thường. Còn trong đoàn thể Sa Đoạ... Suy diễn giả tuyến Sa Đoạ sẽ không ngần ngại khi có thêm một kẻ để cho họ lợi dụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận