Trò Chơi Suy Diễn

Chương 498: Địa Ngục Của AIlice - Cây quạt rớt đầu (6) Tuy nhiên vì những bông hoa hồng này không thể sánh kịp với chậu hoa mà nữ tu cầm trong tay hoặc nói cách khác chậu hoa được sinh trưởng từ hạt giống mà Pháp sư đã ban tặng. Còn hoa hồng mọc từ đất có thể chỉ là sản phẩm phát sinh, hiệu quả tự nhiên giảm đi nhiều.

Hoa hồng ban đầu có thể đối chiếu tội ác của mỗi suy diễn giả mà tạo ra các con quỷ khác nhau. Còn hoa hồng tự sinh trưởng chỉ có thể tạo ra một ít trở ngại cho suy diễn giả mà thôi. Nhưng những bông hoa hồng tự sinh trưởng này, chúng đến từ đâu?



Nếu có thứ gì đó đến tìm Dư Hạnh thì hắn có thể nhận ra ngay lập tức. Nhưng tiếc rằng cơ thể của hắn bị khí lạnh làm ảnh hưởng khiến hành động của hắn có chút ngưng trệ. Tuy nhiên mặc dù Dư Hạnh nghĩ như vậy nhưng hắn vẫn mong chờ những bông hoa hồng này sẽ mang lại rắc rối thú vị cho hắn. Thế nhưng mãi cho đến khi Dư Hạnh nhìn thấy được một bóng lửng quen thuộc từ phía xa xa thì hoa hồng thậm chí còn không thèm tạo ra một chút rắc rối cho Dư Hạnh.



Bóng lưng đó là Tăng Lai.



Khi Dư Hạnh nhìn thấy Tăng Lai, Diệc Thanh đã hoá thành làn khói xanh rồi trở về Giấc Mộng Nhiếp Thanh. Trong nháy mắt, Tăng Lai cũng như có cảm giác được có ai đó đang ở sau lưng mình nân lập tức hắn ta quay đầu rồi nhìn thấy Dư Hạnh đang giơ bật lửa soi sáng.



Tăng Lai híp mắt một chút vì không thể thấy rõ. Trong một thời gian ngắn hắn ta không dám mở miệng ra nói chuyện. "Hạnh?!" Tăng Lai đứng trong đường hầm tối đen. Toàn bộ người hắn ta hầu như đang hòa quyện với hoa hồng xung quanh.



Giọng của hắn ta tràn ngập sự ngạc nhiên và một chút do dự tạo nên một âm thanh không lớn không nhỏ vang vọng trong không gian.



"Tôi đây." Nghe thấy giọng của Tăng Lai, Dư Hạnh dừng lại khoảng hai giây rồi lắc lắc chiếc bật lửa trong tay để giúp cho đối phương dễ nhìn thấy vị trí của mình hơn: "Tôi đến tìm anh."



"Người anh em, anh quá đỉnh rồi. Rốt cuộc anh xuống dưới này bằng cách nào vậy?" Tăng Lai đã gặp được Dư Hạnh nên hắn ta không tiếp tục đi về phía trước nữa mà đi đến gần phía có nguồn sáng.



Tiếng bước chân sột soạt sột soạt, Tăng Lai đi còn va vào vài bó hoa. Cuối cùng hắn ta cũng đến gần vị trí của Dư Hạnh, chỉ còn cách hắn một hai mét.



Ánh sáng chiếu vào khuôn mặt Tăng Lai. Lúc này Dư Hạnh có thể nhìn thấy hết vẻ bề ngoài của hắn ta.



Hoa hồng, hoa hồng, vẫn là hoa hồng.



Trên người Tăng Lai mọc đầy hoa hồng. Những rễ lít nha lít nhít mọc ra từ những vết thương nhỏ do bị bụi gai cắt qua. Những thân cây mảnh mai màu xanh nghiêng ngả mọc đan xen, càng mọc lên cao càng cứng cáp. Và ở đỉnh cành cây có những bông hoa nhỏ màu xanh.



Nụ bông hoa đã nở ra một nửa.



Những cái gai nhọn mọc ra từ trên thân cây. Do trên những cái gai đó có máu đông lại nên nhìn nó như có máu lúa mì, khớp với màu da của Tăng Lai.



Nhưng trên gương mặt trẻ tuổi của Tăng Lai vẫn toát lên sự vui vẻ giống như trước đây. Dường như hắn ta vẫn chưa nhận ra tình hình hiện tại của mình. Hắn ta vẫn rất vui mừng vì sự xuất hiện của đồng đội.



Tăng Lai lại đến gần hơn một chút, vỗ nhẹ vai Dư Hạnh. Hành động này phù hợp với thói quen của hắn ta: "Thật kỳ quái! Tại sao anh không bị thương vậy? Sao anh có thể hành động một cách điêu luyện như thế?"



Theo với cử động của Tăng Lai, những bông hoa hồng trên cánh tay cũng đong đưa theo. Dư Hạnh cảm thấy máu trong cơ thể dần lạnh đi. Khuôn mặt hắn trở nên u ám rồi Dư Hạnh nhìn chăm chăm vào Tăng Lai, ngón tay không tự chủ run rẩy.



"À, cuối cùng anh cũng xuống đây rồi. Anh hãy nói cho tôi biết tình hình ở bên trên như thế nào đi?" Tăng Lai nói, "Tôi đoán chắc anh không thể không biết gì mà cứ như thế đi xuống tìm tôi. Anh... ÁII" Tăng Lai vừa nói đến giữa chừng thì bất ngờ hắn ta kêu la thảm thiết rồi nhìn vào ngực của mình.



Ở nơi đó, một cành hoa hồng đã bị Dư Hạnh giật mạnh, cả cành bị nhổ sạch.



Tăng Lai nhìn thấy ngón tay trắng dài như một tác phẩm nghệ thuật của Dư Hạnh bị gai đâm sâu khiến nó chảy máu. Mà trong khi trên cơ thể hắn ta, nơi rễ và máu thịt được kết nối với nhau đã chảy ra một lượng lớn máu nhữ thể tứ chi của hắn bị người ta cắt đứt. Cơn đau kinh khủng ập đến khiến hắn ta mất khả năng nói chuyện, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng sau.



Tận hai giầy sau, Tăng Lai mới phản ứng lại và nổi giận: "Anh... Anh đang làm gì vậy! Đau quá!" Hắn ta đẩy mạnh Dư Hạnh về phía sau nhưng lại không hề đẩy được.



"Đau? Anh còn cảm thấy đau sao?" Ánh mắt lạnh lùng của Dư Hạnh nhìn chằm chằm vào Tăng Lai. Hắn không để ý đến tiếng kêu thảm thiết của Dân Cờ Bạc mà rút ra toàn bộ hoa hồng ra khỏi người của hắn ta, khiến bàn tay của Dư Hạnh như đang ngâm vào một vũng máu ấm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận