Trò Chơi Suy Diễn

Chương 325: Bản chất ác độc, giết người và hủy hoại tinh thần (1)

Tại sao ngôi làng nơi mà gia đình ông Trương đang ở lại đưa Mạch Mạch đến ngôi làng của bà cốt một cách ép buộc như vậy? Ông Trương có biết không?



Khi trước đó, ở làng bên cạnh Dư Hạnh đã nhắc đến bà cốt thì đa phần hắn thấy từ ngữ gắn với bà cốt là phản bội và tham lam, liệu...



Chẳng lẽ khi ông Trương không hề hay biết thì người dân ở làng bên đã bắt cóc Mạch Mạch và đưa cô bé tới gặp bà cốt sao? Dư Hạnh nhìn Tiểu Hổ một cái: "Suy nghĩ của em không sai. Chỉ là người khác kém thông minh hơn em nên bọn họ mới không hiểu em." "Thực sự vậy à?" Ánh mắt long lanh của Tiểu Hổ tỏa sáng. Đối với Tiểu Hổ, việc được người khác khích lệ như nhận được món quà quý giá nhất.



"Đúng vậy. Vì vậy em hãy kể cho anh nghe sau đó cô bé đó đã ra sao rồi? Em có thấy cô bé được đưa đi gặp thần tiên không?" Dư Hạnh tỏ ra quan tâm đến câu chuyện này. "Em không có thấy. Em chỉ thấy bà cốt kéo cô bé đi ra ngoài làng. Sau đó mẹ đã khóa em trong nhà và đánh em một trận." Tiểu Hổ nhăn mày.



Tiểu Hổ nhớ lại lý do ban đầu mà mình đã gọi Dư Hạnh lại liên kéo áo Dư Hạnh: "Anh, anh kể cho em nghe câu chuyện xưa được không?" "Được." Dư Hạnh đã nhận được một số thông tin hữu ích từ Tiểu Hổ. Hơn nữa Dư Hạnh nhận thấy tư duy của Tiểu Hổ vẫn có thể được cứu chữa. Vì vậy hắn quyết định thưởng cho Tiểu Hổ. Dư Hạnh nhìn Tiểu Hổ rồi để hòm đựng thuốc xuống đất. Hắn ngồi xuống, nhẹ nhàng nói: "Anh sẽ kể cho em nghe một câu chuyện. .. Một câu chuyện về quỷ."



Tiểu Hổ sững sờ, cảm thấy không ngờ lại có người kể cho mình nghe điều này. Không phải Tiểu Hổ vẫn còn là một đứa trẻ sao?



Tuy nhiên, Dư Hạnh không cho Tiểu Hổ cơ hội cò kè mặc cả. Hắn giảm tốc độ nói, lôi cuốn sự chú ý của người khác vào giọng điệu của mình: "Ngày xửa ngày xưa, trong làng có một người phụ nữ. Khi đi đường về nhà qua nghĩa trang, chồng của cô ta đã bị gãy chân. Vì vậy mỗi ngày cô ta phải làm việc nông một mình, làm đến khuya mới được về nhà."



"Ngày hôm ấy, sau khi người phụ nữ hoàn thành công việc thì trời đã hoàn toàn tối. Cô ta đi trên con đường về nhà thì thấy một bà lão mặc áo đen đứng ở bên lề đường. Bà lão nhìn thấy cô ta thì hỏi cô ta rẽ đường nào để đi vào làng. Người phụ nữ không suy nghĩ nhiều, chỉ tưởng là người thân của ai trong làng nên cô ta trả lời rằng chỉ cần đi thẳng theo con đường này thì sẽ đến được." Do bối cảnh câu chuyện cũng là tại một thôn làng, Tiểu Hổ tưởng tượng ra một chút đã có hình ảnh trong đầu.



Cậu bé bắt đầu lắng nghe một cách nghiêm túc, không dám phát ra tiếng động, sợ làm gián đoạn câu chuyện. Giọng nói của Dư Hạnh trầm thấp, khiến trí tưởng tượng của Tiểu Hổ bị dẫn dắt theo, hắn nói: "Sau khi chỉ đường xong, người phụ nữ đã trở về nhà, rất nhanh đã quên mất bà lão nọ. Ngày hôm sau, người phụ nữ vẫn về nhà rất muộn, lúc này, cô ta lại thấy bà lão mặc áo quần đen đứng trên mộ. Bà lão lại hỏi cô ta, làm thế nào để đến làng?" “Tuy người phụ nữ cảm thấy lạ lùng, nhưng vẫn chỉ lại đường một lần nữa. Lần này, sau khi về đến nhà, cô ta đã để chuyện này trong lòng.” “Ngày thứ ba, người phụ nữ vẫn làm việc đến khi ánh trăng xuất hiện, trời tối om, một mình cô ta đi trên con đường nhỏ, khi đi qua mảnh đất mộ, quả nhiên thấy bà lão mặc áo đen. Bà lão bước lên gần, vẫn là câu hỏi đó — làm thế nào để đến làng? Lúc này, người phụ nữ đã cảm thấy rất sợ hãi, cô ta không trả lời mà hỏi, bà vào làng để làm gì?” Dư Hạnh nói đến đây thì dừng lại một lúc, nhằm tạo sự hồi hộp.



Hiệu quả rất rõ ràng, Tiểu Hổ nghe được nửa chừng đã sốt ruột đến mức vò đầu, liên tục hỏi: "Sau đó thì sao? Bà lão vào làng làm gì?"



“Bà lão không trả lời người phụ nữ mà chỉ lặp lại câu hỏi đó. Làm thế nào để đến làng?” Dư Hạnh nheo mắt lại: “Người phụ nữ sợ rằng mình đã gặp phải thứ gì đó không sạch sẽ, không trả lời, vội vã chạy về nhà. Trong lúc đi, cô ta còn liên tục ngoái lại nhìn, thấy bà lão vẫn đứng trên mộ, không đuổi theo cô ta, chỉ cứ đứng đó mà nhìn cô ta chằm chằm. Khi về đến nhà, người phụ nữ đã kể chuyện này cho chồng đang nằm trên giường nghe, chồng cô ta biến sắc, hỏi về ngoại hình của bà lão, rồi nói..."



Hắn giơ hai tay ra, mở rộng trước mặt Tiểu Hổ: “Ngày mai nếu em còn thấy bà ta thì dù bà ta có hỏi gì, em cũng đừng trả lời. Hãy yêu cầu bà ta đưa tay ra cho em xem thử, nếu có tay thì là người, không có tay thì là quỷ.”



“Vậy thì...” Tiểu Hổ nghe mà hồi hộp vô cùng, chờ đợi kết cục sắp được Dư Hạnh nói ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận