Trò Chơi Suy Diễn

Chương 313: Rốt cuộc mình là ai? (1)

Nương theo ánh lửa của đèn dầu, hắn nhìn thấy giữa phòng khách cũng có một pho tượng đá giống hệt với nhà bà thím từng thấy.



Lại gần xem, thật ra pho tượng này không tạc cả



người mà chỉ có nửa trên của một người đàn ông, diện mạo của người đàn ông không rõ ràng, tóc rất dài, mặc áo choàng tay rộng, đường nét trên quần áo mượt mà, nhưng từ dưới mông thì không được khắc nữa, chỉ có cái bệ hình tròn hơi rộng ra. Thoạt nhìn như thể người đàn ông này chui lên từ cái bệ.



Trước tượng đá cũng đặt một cái đĩa, chỉ là cái đĩa này trống trơn, được rửa sạch sẽ, trông như thể chưa từng đựng cái qì.



Dư Hạnh trầm mặc, lằng lặng lùi về sau, ngồi cạnh bàn cơm chờ cơm tối của mình.



Chẳng mấy chốc bà Lý đã bưng đồ ăn lên, cơm trắng vào rau xào thịt làm người ta thèm chảy dãi.



Thật ra Dư Hạnh đã đói lắm rồi, mặc dù hắn muốn nhân cơ hội này hỏi rất nhiều điều nhưng vẫn quyết định tập trung ăn cơm trước.



Một bát không đủ.



Hắn lại xới thêm một bát nữa. Bà Lý ngồi bên cười ha hả nhìn hắn ăn, dáng vẻ rất nhàn hạ, cũng không biết bình thường bà lão này sống một mình sẽ làm gì.



Mãi đến khi Dư Hạnh ăn đủ no, đầy lùi cơn đói, hắn mới hỏi: “Bà Lý này... Người mà mọi người gọi là bà cốt, sao lại gọi như thế? Tôi nghe cô ta nói làng mình có thần phù hộ thật à?”



“Bà cốt không kể với cậu à? Chắc là hôm nay bà bận quá, chưa kịp nói ấy mà.” Bà Lý dùng bàn tay chỉ còn da bọc Xương ôm ngực, thành kính nói: “Thôn chúng tôi đầu trốn không cho Hắc Bạch Vô Thường bắt hồn, thoát khỏi sổ sinh tử.”



“Hả?” Dư Hạnh dò hỏi, “Thế là thế nào?”



Bà Lý thở dài: “Cậu còn trẻ, chắc chưa từng nghĩ tới, đợi khi nào cậu già rồi, sắp chết rồi, Hắc Bạch Vô Thường sẽ cầm dây xích tới bắt cậu đi. Chẳng phải tất cả mọi thứ cậu có trên thế gian này đầu sẽ trở thành của người khác? Tôi đã từng này tuổi, nhưng tôi vẫn chưa muốn chết, tôi muốn bất tử, cả làng chúng tôi đầu muốn bất tử.”



“Bà cốt đã giúp chúng tôi lừa được sứ giả bắt hồn, giúp chúng tôi sống mãi trên thế gian này, bà dẫn dắt chúng tôi cầu xin thần tiên, nói cho chúng tôi biết chúng tôi nên làm thế nào, bà là người mà cả thôn này kính sợ nhất!” Dư Hạnh: “... Hớ”



Đây không đơn thuần chỉ là tẩy não nữa mà là tà đạo luôn rồi.



Hắn nhìn bà Lý: “Bà Lý à, năm nay bà bao tuổi?”



Bà Lý trông khoảng hơn bảy mươi đáp: “Năm nay tôi đã một trăm tuổi rồi, tất cả là nhờ thần tiên trên cao phù hội!”



Dư Hạnh kinh ngạc nhíu mày. Một trăm tuổi rồi ư? Một trăm tuổi mà vẫn có thể minh mẫn như vậy, thật sự không thể tưởng tượng được.



Chẳng lẽ bà cốt thật sự có năng lực này?



Nếu quả thật như vậy, có thể nói thế giới này quá bất thường.



Dư Hạnh nhai thức ăn, đột nhiên cảm thấy bản thân thích ứng rất nhanh. Có lẽ vì hắn mất đi ký ức nên mới có suy nghĩ như vậy, dù bây giờ có người bảo hắn đã chết từ lâu rồi, do khi còn sống làm nhiều điều ác nên bị đày xuống Địa ngục chịu trừng phạt thì hắn cũng không bất ngờ.



Nhưng mà hoàn cảnh của thôn làng này liên quan trực tiếp đến sống chết của hắn, hắn phải tìm hiểu cho rõ. “Thần tiên đại nhân toàn năng, bình thường mọi người trao đổi với thần tiên đều qua lời của bà cốt à?” Hắn nhìn bà Lý.



“Đương nhiên rồi, loại người như chúng tôi làm sao có thể nhìn thấy thần tiên được chứ.” Bà Lý vô cùng kính trọng bà cốt, hoàn toàn không hề che giấu.



Dư Hạnh chỉ tượng đá được thờ: “Đó là...”



Bà Lý nhìn theo ngón tay của Dư Hạnh, sau đó quay lại nói: “Đó là tượng của thần tiên đại nhân, mỗi nhà chúng tôi đều thờ một pho tượng để bày tỏ kính ngưỡng và yêu mến của chúng tối với thần tiên đại nhần.”



“Thế vị thần tiên này tên gọi là gì?”



Nghe hắn hỏi như vậy, bà Lý lập tức giơ ngón trỏ lên suyt một cái: “Bà cốt nói, thần tiên phù hộ chúng tôi là đã rất nguy hiểm rồi, vậy nên không thể nói ra tên. Chỉ có bà cốt là biết tên của vị thần tiên đại nhân này, còn mọi người không thể hỏi. Nếu gọi nhiều sẽ bị các vị thần tiên khác nghe thấy, khiến thần tiên đại nhân gặp phiền phức.”



“Ồ.” Dư Hạnh không hỏi nữa, dù sao sớm muộn gì hắn cũng moi được thông tin về vị thần tiên này.



Sau bữa cơm tối, Dư Hạnh giúp đỡ bà Lý dọn bàn rồi đi qua sân, nhìn thấy gian phòng phía sau. Bên cạnh phòng của bà Lý là phòng của cháu trai bà, người được đồn là đã bỏ nhà ra đi, ngoài ra còn có một gian để đồ linh tỉnh, trữ đầy thóc, ngũ cốc và mấy món đồ cũ bỏ đi.



Bà dẫn Dư Hạnh vào phòng ngủ, cười ha hả: “Đã không còn sớm, nên đi ngủ thôi, sáng mai tôi sẽ dẫn cậu đi thăm thú quanh thôn!”



Dư Hạnh: Tôi tự đi được, còn bà tay chân thế này... Có vẻ không tiện lắm.



Hắn không nói ra, chuyện ngày mai để mai tính, cảm ơn bà Lý xong rồi đóng cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận