Trò Chơi Suy Diễn

Chương 85: Tiệm hoa lão bản cùng còn nhỏ quái vật (3)

Chương 85: Ông chủ tiệm hoa và quái vật nhỏ (3)
Hoa Túc Bạch lấy bánh rán hành ra, đưa đến bên miệng Ngu Hạnh: "Vậy ta cũng muốn nói với ngươi lời tương tự —— đừng nói nữa, đừng để những lời đó làm bẩn chính mình."
Ngu Hạnh vốn có thể dễ dàng tránh đi, hắn cũng không thích ăn bánh rán hành, thứ này nhiều dầu mỡ, cắn một miếng làm môi khó chịu cả buổi.
Nhưng lần này hắn không tránh, cắn một miếng, để những lời không hay kia cũng theo đó bị nhai nát, nuốt vào bụng.
Người càng thiếu cảm giác an toàn, càng dễ sinh lòng ỷ lại vào người khác trong một khoảnh khắc nào đó, sau đó sẽ trở nên bất chấp, sẵn lòng dâng hiến tất cả những gì mình có cho đối phương.
Trung bộc thời xưa đại khái là như vậy.
Ngu Hạnh thật sự đã từng nghĩ, hắn là kẻ không có tương lai, cũng không biết rốt cuộc muốn làm gì, vậy thì dứt khoát ở lại bên cạnh Hoa Túc Bạch, dùng sức mạnh của quái vật để bảo vệ Hoa Túc Bạch.
Hắn cũng không ngốc, đương nhiên nhìn ra được Hoa Túc Bạch không thể nào chỉ là một ông chủ tiệm hoa. Trong cái thời loạn lạc rung chuyển này, có rất nhiều người che giấu thân phận, đại khái đều có mục đích riêng.
Có lẽ Hoa Túc Bạch đối xử tốt với hắn như vậy là vì muốn có được sự trợ giúp của hắn, nhưng không sao cả. Nếu như tất cả những điều này đều là mưu kế lôi kéo lòng người một cách trắng trợn, vậy Ngu Hạnh thừa nhận Hoa Túc Bạch đã thắng. Hắn đã bị thu phục, hắn nguyện ý làm một thanh kiếm, hoặc một tấm khiên, thay Hoa Túc Bạch hoàn thành mọi việc muốn làm, nhìn đối phương sống một đời phong quang vô hạn.
Sau đó, hắn sẽ quay về cuộc sống lang thang một mình, tiếp tục nghĩ về mối thù hận thấu xương nhưng lại mơ hồ kia.
. . . Nếu Hoa Túc Bạch không đột nhiên dùng đóa hoa kia khống chế hắn, khiến hắn nhận ra Hoa Túc Bạch vốn không phải người thường.
Hắn thật sự sẽ đánh đổi tất cả.
Thế nhưng hết lần này đến lần khác. . . hết lần này đến lần khác, ngay sau khi có được toàn bộ lòng tin của hắn, Hoa Túc Bạch lại ngang ngược và tàn nhẫn đập nát lòng tin ấy.
Ngu Hạnh có thể chấp nhận việc Hoa Túc Bạch tiếp cận hắn vì một mục đích nào đó, nhưng Hoa Túc Bạch lại cứ phải chọn loại đáp án gây tổn thương nhất, cũng có thể khiến tim hắn băng giá nhất.
Vỏ bọc dịu dàng đã bị vị chủ tiệm hoa này tự tay xé bỏ, thay vào đó là một kẻ coi chân tình như trò đùa.
Sau khi bị khống chế vì nhận một đóa hoa, vẻ mặt cười hì hì của Hoa Túc Bạch khiến đôi mắt Ngu Hạnh trở nên đen kịt, trầm lặng.
"Này, tiểu gia hỏa, đừng nhìn ta như vậy, ta là vì tốt cho ngươi thôi."
"Cứ tiếp tục thế này, ngươi thật sự sẽ bị ta bán đi còn giúp ta đếm tiền mất. Ta chỉ là thấy ngươi rất thú vị thôi, cũng thật sự muốn kết bạn với ngươi, nhưng nhìn ánh mắt ngươi nhìn ta kìa, ta thấy ngươi có hơi đáng thương đó."
"Chỉ đối tốt với ngươi một chút mà ngươi đã muốn làm trung khuyển rồi, sao lại dễ bị thu phục thế chứ, không được đâu. Ngươi à, vẫn còn ít kinh nghiệm quá, nhìn ta này, bây giờ cảm nhận được lòng người hiểm ác chưa?"
Chỉ cần là thật lòng, dù có mục đích cũng không sao cả.
Ngu Hạnh lạnh lùng nghe Hoa Túc Bạch ghé sát tai hắn nói chuyện, thân thể bị hoa hồng đen khống chế không thể động đậy, chỉ có đôi mắt là còn tự do.
Thế nhưng, hóa ra hắn chỉ đang trêu chọc hắn.
Một lý do còn tồi tệ hơn cả lòng thánh mẫu, sự hư vinh hay là sở thích bị ngược đãi.
Hóa ra chỉ là đang trêu chọc hắn.
Những lời kia chẳng qua chỉ là lừa gạt hắn mà thôi, thấy được trò vui từ hắn, thế là âm mưu kết thúc.
"Ồ, ánh mắt thật hung dữ. Nói đi cũng phải nói lại, ta đã rất nhân từ rồi, nên mới trực tiếp đập tan ảo tưởng tốt đẹp của ngươi về ta, chứ không phải lừa ngươi đến thật thảm rồi mới vứt bỏ ngươi. Tin ta đi, chắc chắn vế sau còn khiến người ta đau khổ hơn." Hoa Túc Bạch nói, "Ta thật sự rất rất muốn làm bạn bè với ngươi."
. .
Ánh nến nhảy múa trong mắt Ngu Hạnh, hắn cười khẽ một tiếng.
Đã rất lâu không hồi tưởng lại đoạn quá khứ này, bây giờ nghĩ lại, vậy mà không quên một chút nào.
Hoa Túc Bạch thật sự đã từng có cơ hội thuần phục hắn — vào lúc hắn mới xuất hiện không lâu, chưa cảm nhận được quá nhiều mánh khóe ngang ngược của đám lão quái vật, đúng vào lúc thiếu thốn cảm giác an toàn và mờ mịt nhất.
Mối quan hệ của bọn họ sẽ không chỉ là bạn bè, hắn sẽ cúi đầu, sẽ hạ thấp tư thái trở thành 'ủng độn' của Hoa Túc Bạch. Bởi vì không ai hiểu rõ hơn hắn, trong bóng tối đưa tay không thấy năm ngón, một vệt sáng mạnh mẽ len lỏi vào rốt cuộc có năng lượng lớn đến nhường nào.
Nhưng Hoa Túc Bạch dường như sau khi phát hiện tâm tình của hắn, đã chủ động từ bỏ cơ hội này, ngược lại không hề giữ lại mà phô bày mặt tồi tệ kia ra cho hắn thấy.
Chính lựa chọn này đã khiến mối quan hệ giữa họ lệch đi rất nhiều. Ngu Hạnh một lần nữa biến về thành con nhím âm trầm đó, gai nhọn thậm chí còn cứng hơn trước, đặc biệt là muốn đâm Hoa Túc Bạch.
Nhưng lần quay về này không phải vì ảnh hưởng tiêu cực từ lời nguyền, mà là một loại cảm xúc gần giống như thẹn quá hóa giận.
Vì chân tình bị coi như trò đùa đó, Ngu Hạnh không bao giờ phạm sai lầm ngớ ngẩn nữa, tùy tiện trao lòng tin cho người khác.
Nhưng Hoa Túc Bạch vẫn cứ lảng vảng bên cạnh hắn.
Năng lực thực tế không thể nhìn thấu kia quá nguy hiểm. Ngu Hạnh không thích bị người khác xem như con mồi đùa bỡn, không thể chọc vào thì dứt khoát tránh đi. Nhưng cái kẻ dai như 'thuốc cao da chó' này thực sự quá mặt dày, mỗi khi hắn đến một nơi mới, chẳng bao lâu sau lại bị Hoa Túc Bạch tìm thấy.
Hoa Túc Bạch đã từng thành công dùng hai đóa hoa lên người hắn. Một đóa, khống chế hắn đến nhà bảo tàng, đối mặt với di vật của người nhà, muốn hắn trừ bỏ tâm ma.
Một đóa khác, khống chế hắn vào ngày 4 tháng 4 tự mua cho mình một cái bánh gatô, bị ép hát bài ca sinh nhật. Vì bị khống chế nên hát ra giọng điệu kỳ kỳ quái quái, Hoa Túc Bạch cứ nhìn khuôn mặt đơ ra ẩn chứa nộ khí của hắn mà cười suốt nửa đêm.
Cuối cùng, còn rất mặt dày ăn ké sinh nhật của hắn, nói: "Ta không nhớ sinh nhật mình là lúc nào, nhưng sinh nhật ngươi ta lại thấy rất vui. Vậy sau này ta cũng lấy ngày 4 tháng 4 làm sinh nhật đi, sang năm nhớ mua hai cái bánh gatô nha!"
Không biết giây nào là giả tạo, giây nào là thật lòng, Ngu Hạnh lúc đó còn chưa biết phân biệt nên dứt khoát coi mọi lời nói và mọi biểu cảm của Hoa Túc Bạch đều là ngụy trang, như vậy an toàn nhất.
Hoa Túc Bạch chưa từng hại hắn, cũng thật sự rõ ràng là người đã kéo hắn lên từ vũng bùn sâu nhất. Cho dù là khống chế hắn, cũng là vào lúc hắn chưa đủ chín chắn mà thay hắn đưa ra quyết định chính xác nhất, hoặc là để lại một chút ký ức sinh nhật vô cùng trân quý.
Về điểm này, hắn rất cảm ơn đối phương.
Thế nhưng Ngu Hạnh có lòng kiêu ngạo của mình, hắn căm ghét lừa gạt, căm ghét phản bội. Đã có 'vết xe đổ' của Linh Nhân, việc Hoa Túc Bạch ngụy trang thành ánh sáng để lừa gạt hắn cũng tương tự chạm đến 'nghịch lân' của hắn.
Sau đó là chuỗi ngày giằng co kéo dài.
Lời nguyền trong cơ thể hắn lặp đi lặp lại, cũng khiến trạng thái tinh thần của hắn luôn ở trong tình trạng chia cắt cực đoan.
Hoa Túc Bạch luôn có thể kéo hắn về từ bờ vực địa ngục, nói cho hắn biết nhân gian không tồi tệ đến thế.
Nhưng đối phương lại luôn tìm cách giăng bẫy hắn, muốn đưa đóa hoa hồng đen – thứ vừa là sỉ nhục vừa là sự giúp đỡ đối với hắn – vào tay hắn một lần nữa.
Ngu Hạnh thừa nhận Hoa Túc Bạch là bạn mình. Về tình về lý, Hoa Túc Bạch đã giúp hắn quá nhiều.
Nhưng cũng là kẻ địch.
Là kẻ có mưu đồ với hắn, chờ xem trò vui của hắn, khiến hắn vĩnh viễn không bao giờ tin tưởng kẻ địch nữa.
Có lẽ, mục đích ban đầu không có nghĩa là mục đích trong sự chung đụng về sau.
Ngay từ đầu, có lẽ Hoa Túc Bạch chỉ thấy hắn thú vị, dễ trêu, nên tìm trò vui từ hắn. Về sau, theo thời gian trôi qua, mới thật lòng muốn làm bạn bè với hắn — không phải sự giúp đỡ ép buộc, không phải tùy tâm trạng trêu đùa 'tiểu gia hỏa', mà là bạn bè bình đẳng sống cùng nhau.
Ngu Hạnh tiến bộ theo từng năm.
Tâm trí của hắn đã hoàn toàn trưởng thành qua trăm năm mài giũa, không ai còn có thể nhìn thấu hắn nữa.
Ngược lại, hắn phát hiện dường như mình có thể nhìn thấu Hoa Túc Bạch một chút.
Bao gồm việc Hoa Túc Bạch dường như đang hối hận vì lựa chọn ban đầu, bóng gió bày tỏ sự áy náy với hắn, muốn có được sự tha thứ của hắn, sau đó để hắn có thể làm bạn tốt mà không còn chút khúc mắc nào.
Chuyện này.
Đừng hòng nghĩ tới.
Ngu Hạnh xưa nay không bao giờ ngoảnh lại tìm kiếm thứ gì, cơ hội hắn cho mọi người chỉ có một lần, lựa chọn là tự mình đưa ra, cũng phải tự mình chịu trách nhiệm.
Bởi vì hắn rất lạnh lùng.
Hắn về bản chất chính là một con quái vật không thông tình đạt lý, lấy đâu ra lắm sự đời như vậy? Có thể tìm lại được tình cảm của con người đã là rất giỏi rồi, nếu còn hy vọng hắn học được 'thông cảm', 'tha thứ' thì quả là làm khó hắn.
Bất kể Hoa Túc Bạch nghĩ thế nào, trong lòng hắn, Hoa Túc Bạch vừa là bạn vừa là thù. Sau khi biết được Hội trưởng Đơn Lăng Kính rốt cuộc là ai, vị trí 'bạn bè' này, có lẽ sẽ bị hủy bỏ hoàn toàn.
Những sự giúp đỡ trong quá khứ kia, bỗng nhiên rất giống dịch vụ hậu mãi sau khi bán sản phẩm.
Thiện ý mà hắn tưởng, hóa ra lại là sự xấu hổ.
Lại cười một tiếng, Ngu Hạnh mới hoàn toàn thu hồi những ý nghĩ bay loạn lại.
Có lẽ vì đây là lần đầu tiên hắn và Hoa Túc Bạch cùng tiến vào một 'suy diễn', trải nghiệm tương đối mới lạ, nên hắn mới nghĩ đến chuyện xa xưa như vậy.
Thắp xong nến, từ đường Phương phủ sáng trưng hẳn lên. Lúc này Ngu Hạnh mới quay người, nhìn về phía hàng linh vị mà ban nãy hắn cố tình bỏ qua.
Đây là một từ đường rất trang nghiêm.
Dưới các linh vị, trên mặt đất đặt hai ba cái bồ đoàn. Ngu Hạnh nghĩ, đứa con út nhà họ Phương trước kia có lẽ đã từng bị phạt quỳ trên những chiếc bồ đoàn này.
Hắn nhẹ nhàng đi tới, ánh mắt lướt qua các thẻ bài trên linh vị.
Trên mỗi thẻ bài đều viết tên người đã khuất của nhà họ Phương. Bảng vị đã phủ một lớp tro dày, ngay cả chữ khắc phía trên cũng trở nên mơ hồ, khó mà phân biệt.
Mà ở trên cùng, chỉ đặt một thẻ bài.
Cũng không tỏ ra cô độc.
Chỉ cần đặt ở đó, đã có một cảm giác khiến người ta an lòng.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy bài vị đó, một cảm giác rất kỳ lạ dâng lên từ đáy lòng Ngu Hạnh.
Hắn dường như nhìn thấy từ trong đó. . . sát ý nghiêm nghị, và hào khí vạn trượng.
Khí thế đó, dường như đủ để chặn đứng 'thiên quân vạn mã', ngăn cản hết thảy tà ma, trấn thủ một phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận