Trò Chơi Suy Diễn

Chương 729: Ước Nguyện Xưa (10) - Diễn xuất (1)

Đó là một tờ giấy.



Theo lý mà nói, đây nên là một danh sách những đồ cần mua, nhưng lần này là "Tiểu Cận" đi một mình, không có Lương ma ma, thậm chí còn không cần tìm cớ, cái gọi là danh sách thật ra là một mảnh giấy ghi nhiệm vụ.



"Đi tìm Lưu Tuyết, đưa miếng ngọc bích trắng cho nàng, cầu hôn nàng. Nhất định phải để nàng cầm miếng ngọc và tự mình nói ra sáu chữ "ta đồng ý lấy chàng", sau đó đưa nàng trở lại Phương phủ, chuyện của Lương ma ma bên này ta sẽ giải quyết.”



Nét chữ thanh tú mà cứng cáp, trước đây Dư Hạnh chưa từng thấy qua nét chữ của phu nhân, nhưng trực giác mách bảo hắn rằng đây không phải là nét chữ của bà ta.



Ngược lại, hắn đã từng xem đại sư viết và vẽ để bói toán, nét bút này và nét vẽ trên mảnh giấy khá giống nhau.



Nói cách khác, đây là do đại sư viết.



Đến lúc này, Dư Hạnh đã biết một trong những điều kiện cần thiết cho hôn lễ này.



Đối với Lưu Tuyết, là nàng tự mình hứa gả, nhưng sự thật là, miếng ngọc bích trắng này đại diện cho âm phủ, cái chết, hoặc trực tiếp đại diện cho Phương thiếu gia đã chết, cho nên sự nguyện ý của Lưu Tuyết, không phải là một cuộc hôn nhân hạnh phúc, mà là một vực sâu không đáy.



Vậy thì, phía Lương ma ma, đại sư sẽ giải quyết? Giải quyết cái gì? Gã lo lắng rằng Lương ma ma sau khi biết sự thật sẽ ngăn cản Lưu Tuyết, vì thế gã muốn giết Lương ma ma để chấm dứt mọi chuyện một lần và mãi mãi?



Về tình về lý, Dư Hạnh đều không muốn Lương ma ma trở thành nạn nhân tiếp theo trong âm mưu này, cũng không muốn Lưu Tuyết vì tình yêu dành cho Tiểu Cận mà rơi xuống vực sâu. Hắn tựa người vào xe, nắm chặt chiếc túi, im lặng suy nghĩ.



Thật ra, Tiểu Cận chắc chắn chưa thành công, bởi vì ở giai đoạn đầu tiên, chính Lưu Bính Tiên đã bán Lưu Tuyết cho Phương phủ trước.



Nếu hôm nay Tiểu Cận thành công, vậy thì toàn bộ sự việc không liên quan gì đến Lưu Bính Tiên, ông ta cũng sẽ hoàn toàn không thể can thiệp vào giao dịch đã hình thành này.



Mà để tạo nên cục diện đó, cần có một số điều kiện tiên quyết.



Đầu tiên, Lương ma ma đã chết, Lưu Tuyết không có chỗ dựa, Lưu Bính Tiên mới dám bán nàng.



Thứ hai, Tiểu Cận thất bại, dẫn đến việc Lưu Tuyết không hoàn thành được lời hứa sẽ kết hôn, hoặc có sai sót gì đó khiến hai người được đại sư lựa chọn cẩn thận không đáp ứng được yêu cầu của gã trong hôn lễ.



Chỉ khi Tiểu Cận thất bại, đại sư mới thay đổi chiến lược, không còn dùng tình cảm để dẫn dụ Lưu Tuyết nữa, gã sẽ trực tiếp tìm cách mượn tay con nghiện cờ bạc Lưu Bính Tiên để ép buộc Lưu Tuyết vào Phương phủ.



Vậy tại sao Tiểu Cận lại thất bại?



Dư Hạnh nheo mắt lại, vấn đề này tưởng chừng không quan trọng, nhưng thực tế nó có liên quan đến sự sống chết của nhân vật này, hay nói đúng hơn là sự sống chết của hắn trong buổi livestream.



Được biết, Lưu Tuyết không hề trả thù Tiểu Cận.



Vậy chỉ còn hai khả năng: một là trước khi Lưu Tuyết hóa thành quỷ, Tiểu Cận đã chết, điều này cho thấy sau này Dư Hạnh sẽ gặp phải một tình huống không có lối thoát, một loại tình huống gần như không thể giải quyết trong buổi livestream.



Khả năng thứ hai là Tiểu Cận đã không làm theo những gì được viết trong tờ giấy. Cậu ta thực sự yêu Lưu Tuyết, chủ động thẳng thắn tỏ tình hoặc là bỏ cuộc, nhưng trong diễn biến sau đó, Tiểu Cận không còn xuất hiện để giúp Lưu Tuyết nữa, khả năng cao là đã chết, có thể là vì “phản bội”, bị đại sư hoặc phu nhân giết chết.



"Không ngờ nhân vật của mình lại bị kẹt vào nhiều tình huống như thế. Hóa ra là có cái bẫy lớn đang chờ đợi ở đây." Dư Hạnh thấp giọng lẩm bẩm, chuẩn bị tâm lý cho những thay đổi mà hắn sắp phải đối mặt.



Đối với hắn mà nói, hiện tại cho dù không thể sử dụng tế phẩm, nhưng chỉ cần hắn sớm dự liệu thì hầu như không có tình huống nào hắn không thể giải quyết.



Khu chợ xung quanh ồn ào tấp nập người qua lại, đường đi rất hẹp. Lúc này là thời điểm mà thành phần người qua lại đa dạng nhất. Có người mặc áo dài, mặc vest, phụ nữ ra đường cũng bắt đầu phổ biến. Một số thì trang phục bảo thủ cổ điển, một số thì sang trọng, thậm chí có người mặc đồ Tây. Người thuộc mọi tầng lớp xã hội trộn lẫn vào với nhau.



Phương phủ là một nơi tương đối bảo thủ, từ trên xuống dưới đều là phong cách xưa cũ, không biết người thường đi bôn ba khắp nơi như Phương lão gia nghĩ cái gì. Rõ ràng ông ta có thể tận dụng cơ hội để phát triển tốt, nhưng lại tự phong bế chính mình.



Nhìn khung cảnh này, Dư Hạnh không tránh khỏi nhớ tới gia đình của hắn.



Ông Dư, bố ruột của hắn, là người có khả năng thích ứng cực cao. Sau này, ông thích được gọi là Dư tiên sinh hơn là ông Dư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận