Trò Chơi Suy Diễn

Chương 106: Chơi đến vui vẻ, A Hạnh

Chương 106: Chơi đến vui vẻ, A Hạnh
Điều Ngu Hạnh muốn Hoa Túc Bạch làm được, là sau khi nhận được tín hiệu phải ngăn cản bất kỳ chuyện gì có thể khiến xà nữ gia tăng lực lượng.
Trải qua gần nửa ngày này, nhóm người Suy Diễn đã có thể xác định, tế đàn chính là nơi để kẻ thật sự chưởng khống Nam Thủy trấn hấp thu lực lượng.
Cho nên Hoa Túc Bạch vẫn luôn đợi ở đây.
Bề ngoài là xếp hàng vì nhiệm vụ hôm nay, trên thực tế hắn đang chờ đợi tín hiệu của Ngu Hạnh.
Mặc dù, hắn có thể trói đám dân trấn lại, tóm lại chỉ cần khiến tế đàn không hấp thu được huyết dịch là được rồi.
Nhưng mà vừa rồi đám dân trấn đã đụng vào hắn một chút.
A, thật vô lễ và ngu xuẩn.
Hắn đã sớm muốn phát tiết một chút phiền não trong lòng, vừa hay, đám dân trấn chính là đối tượng phát tiết tốt nhất.
Bởi vì bọn họ không phải người thật, thậm chí sẽ hóa thành ác quỷ, mà bây giờ, lại là công cụ tốt nhất của xà nữ, người như vậy, chết mới là hết.
Dây leo quấn mấy vòng quanh đám dân trấn, đóa hoa kiều diễm ướt át.
Các tế tự đứng trên tế đàn cũng làm như không thấy chuyện này, mãi cho đến khi chờ đợi một lát mà phát hiện không có ai đi lên, mới như vừa tỉnh mộng, mang theo búa cùng ánh mắt sắc như dao chuyển hướng xung quanh.
Thi thể đám dân trấn xếp chồng như bao cát bên cạnh tế đàn.
Bọn họ đã chết, nhưng ngay cả một giọt máu tươi cũng không chảy ra, như thể bị hút thành thây khô đổ gục ở đó, hoàn toàn không còn tác dụng.
Các tư tế hôm nay vừa mới được tạo ra, đầu óc không quá linh hoạt, nhưng cũng biết, như vậy là không được.
Bọn họ dùng loại ánh mắt cao cao tại thượng mà chỉ kẻ bề trên mới có, nhìn về phía Hoa Túc Bạch như đang bố thí.
Đây là người ngoài đến thật đáng ghét.
Thế nhưng, cũng là người ngoài đến hấp dẫn nhất.
Máu tươi của một người ngoài đến có thể bù đắp được rất nhiều rất nhiều dân trấn, trước đó khi xen lẫn trong đám người còn không mấy dễ thấy, nhưng giờ này khắc này, người ngoài đến tựa như được phủ một lớp ánh sáng bóng đèn, chiếu rọi lấp lánh.
Các tế tự áo đỏ giẫm lên huyết dịch chưa bị hấp thu sạch sẽ, đi xuống thần đàn.
Gương mặt bọn họ đều rất tuấn tú, cực giống những nhân vật mỹ nhân phụ trách hiệu quả thị giác trong các bộ phim điện ảnh truyền hình.
Thế nhưng nhóm nhân vật mỹ nhân này lại mang theo đao búa nhỏ máu, trong giây phút biến bộ phim điện ảnh truyền hình này thành phim kinh dị.
Trương Vũ nhìn thấy các tế tự đi về phía mình, nhất thời không biết nên e ngại các tế tự một chút, hay vẫn là nên e ngại Hoa lão bản một chút.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Hoa lão bản trực tiếp động thủ.
Sự rung động mà việc này mang lại cho hắn, không hề thua kém chút nào so với việc đội trưởng ở bên ngoài trấn giết đám mông đao kia.
Dù sao Hoa lão bản một khi đã ra tay... chính là đồ sát.
Nhưng điều thần kỳ là, hắn đứng bên cạnh Hoa lão bản, lại không hề cảm thấy khủng hoảng, ngược lại có một loại cảm giác an tâm kỳ lạ, bởi vì Hoa lão bản bất kể là từ sắc mặt hay động tác, đều đang nói lên một sự thật -- Bọn họ là cùng một phe.
Hoa lão bản sẽ không động thủ với người của mình.
Trương Vũ hiện tại có thể cảm nhận được, hắn khẳng định nằm trong phạm trù "người một nhà" của Hoa lão bản.
Thế là hắn do do dự dự giật giật tay áo Hoa Túc Bạch: "Ta, ta hay là lùi về tránh trước?"
Hoa Túc Bạch nghiêng đầu liếc hắn một cái: "Ngươi muốn rời khỏi vòng bảo hộ của ta, để bị tư tế chặt thành mười mảnh tám khối à?"
Trương Vũ: "Không không không không không không."
"Vậy thì ngoan ngoãn đứng cạnh ta đi, ngươi cho là bọn họ sẽ giống quái trong game, còn biết khóa mục tiêu thù hận sao?" Hoa Túc Bạch khẽ cười một tiếng.
Lần này đúng là sự chú ý đã bị hắn thu hút không tệ, nhưng mục tiêu tuyệt đối là tất cả người ngoài đến còn sống.
Khi phát hiện hắn là một kẻ khó chơi, mục tiêu của các tế tự sẽ chuyển hướng sang con mồi dễ dàng hơn.
Bởi vì bọn họ hiện tại đang rất cần huyết dịch của người ngoài đến.
Hoa Túc Bạch cũng thầm tính toán thời gian trong lòng.
Từ lúc nãy hắn đã cắt đứt nguồn cung năng lượng của xà nữ.
Như vậy, Ngu Hạnh... hẳn là sẽ nhân cơ hội này xử lý xà nữ chứ?
Ngu Hạnh có rất nhiều át chủ bài, nhiệm vụ lần này lại có hệ thống làm kẻ thúc đẩy phía sau, bất kể thế nào, tất cả tồn tại cấp cao đều là trợ lực tiềm ẩn.
Đúng vậy, mặc dù không trải qua những chuyện Ngu Hạnh đã trải qua, nhưng Hoa Túc Bạch đã từ góc độ của mình đoán ra được đại bộ phận chân tướng.
Hắn để Trương Vũ cứ đợi ở bên cạnh, ánh mắt liếc qua thấy bà cốt cùng yểm đang "thi pháp" ở cách đó không xa.
Một người đang dùng năng lực thần bà để nguyền rủa tư tế, một người đang dùng đôi mắt... không biết đang làm gì, nhưng có thể nhận ra là đang nhắm vào tư tế.
Cũng coi như thông minh, không ích kỷ chạy trốn vào lúc này.
Diêm Lý cùng Medusa, Lam Vô mấy người kia đã mất tích nửa ngày, giống như biến mất tối hôm qua vậy, sợ là có chuyện rất quan trọng cần phải làm, liên quan đến lý do bọn họ tham gia vào trận này trò chơi.
Bất kể là Ngu Hạnh hay là Hoa Túc Bạch, lúc xác nhận kế hoạch, đều không tính Diêm Lý và Medusa vào.
Trong lúc tâm tư Hoa Túc Bạch đang xoay chuyển, các tế tự đã chạy tới trước người hắn.
Một tên trong đó giơ rìu lên, thẳng tắp bổ về phía hắn.
Trên chiếc rìu đó quấn quanh một luồng khí tức quỷ dị khó hiểu, có chút giống như tế phẩm -- khái niệm tế phẩm trong trò chơi Suy Diễn Hoang Đường, không quá dễ dàng đối phó.
Chân Trương Vũ như mọc rễ, ép buộc chính mình không được nhúc nhích, tự nhủ với mình nhất định phải tin tưởng đại lão, dù sao hắn cũng không có năng lực bảo mệnh gì, vậy thì cứ giao mạng cho đồng đội là được rồi!
Nhân viên không có sức chiến đấu, khi cần phải trải qua chiến đấu, phản ứng tốt nhất có thể làm chính là phán đoán lý trí và nghe lời.
Hy vọng Nhiễm Nhiễm xem Live stream không nên quá lo lắng cho hắn.
Nói đến Live stream...
Góc nhìn của khán giả quả thực đều tập trung ở bên Hoa Túc Bạch, ngay cả người của Phá Kính cũng đều đang nhìn.
Bởi vì chuyện rất quỷ dị là, khoảnh khắc Ngu Hạnh bước vào thùng đựng hàng, tín hiệu Live stream liền bị ngắt.
Có người đoán ra tín hiệu mất là bởi vì bên trong thùng đựng hàng có tồn tại đủ để ảnh hưởng đến hệ thống, trước kia đã từng xảy ra loại chuyện này, bọn họ cũng đành chấp nhận.
Medusa và Diêm Lý hai người kia càng kỳ quái hơn, ban đầu khi đang lang thang trên trấn vẫn còn rất ổn, bỗng nhiên, ngay tại một thời điểm nào đó, tín hiệu phòng live của hai người giống như đã hẹn trước đồng thời đóng lại, khiến những người chú ý bọn họ đều ngơ ngác không hiểu.
Trùng hợp đến mức độ này thì không phải là trùng hợp, chắc chắn là chính bọn họ đã dùng biện pháp gì đó để che đậy tín hiệu, có lẽ đây chính là đặc quyền của cấp bậc cao cấp chăng?
Khán giả đi dò la một chút, phát hiện người cùng đóng Live stream còn có cả Lam Vô.
Lập tức bọn họ liền xác định nhất định là Medusa đã vận dụng đặc quyền, chuẩn bị lén lút làm chút chuyện không tiện bị người khác nhìn thấy.
Kết quả là, tất cả người xem đều chỉ có thể chọn lựa trong số các phòng live còn lại.
Bà cốt, yểm, Hoa lão bản, Trương Vũ, cùng mấy người khác, trước đó vẫn luôn xếp hàng ở bên tế đàn, người người tấp nập, rất nhàm chán, khán giả còn có thể nhìn xem Tiết Thủ Vân cùng mông đao đang tìm nhiệm vụ để làm.
Nhưng rất nhanh, có người thông báo, bên tế đàn đã xảy ra chuyện.
Người xem lập tức đổ dồn về góc nhìn bên này, trong đó kích thích nhất không ai qua được góc nhìn của Hoa Túc Bạch.
Khi bọn họ nhìn thấy Hoa Túc Bạch dùng dây leo đồ sát đám dân trấn, tốc độ bình luận hiện lên liên tục khiến người xem hoa cả mắt.
[ Ngọa Tào, không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã hung ác như vậy? ] [ Nói thật ra, cho dù đã theo dõi hết Live stream mấy ngày nay của "Hoa", ta vẫn cảm thấy hắn thuộc kiểu người không phạm ta ta không phạm người, phái bị động, cho đến 10 giây trước, ta bị vả mặt... ] [ Loại năng lực này sao lại cảm giác có điểm tương tự với Ngu Hạnh? Chỉ là cành của Ngu Hạnh giống thân cây hơn, còn dây leo của Hoa thì càng giống loại kia... Ách, trinh đằng ba mũi? Tơ hồng vàng hoa? ] [ Cảm giác năng lực của hai người bọn họ hẳn là có chút nguồn gốc, dù sao hai người họ trông quen biết đã lâu, không phải sao? Nói không chừng năng lực cũng là cùng nhau lấy được đấy. ] [ Lại nói không ai chú ý một chút sao, Hoa ác như vậy à? Giết người không chớp mắt, phong cách hoàn toàn khác với toàn bộ đội ngũ Phá Kính, cảm giác hắn thật biến thái nha! ] [ Ta bắt đầu ảo tưởng kỳ thực bản tính của Ngu Hạnh cũng là như vậy, vẻ ngoài ôn hòa chỉ là bởi vì chưa tới lúc cần bại lộ bản tính? Đây là sa đọa tuyến a? ] [ Cho dù là sa đọa tuyến của chúng ta thì thế nào? Đây chính là cường giả, ta cược một kèo mấy tên tư tế này sống không quá mấy hơi thở trong tay Hoa. ] [ Cái gì mà sa đọa tuyến a, nhiều nhất là dị hoá tuyến thôi, nói không giống phong cách Phá Kính sợ không phải đã quên ma nữ Khúc Hàm Thanh à? Người phụ nữ này trước khi Ngu Hạnh xuất hiện cũng là giết người không chớp mắt mà. ] [ Với lại Hoa lão bản còn đang bảo hộ Trương Vũ đấy! Sa đọa tuyến nhà ngươi có bảo hộ người khác không? ] [ Ta để ý thấy, trước khi hắn đột nhiên ra tay, trong tay có một đóa hoa nhỏ màu trắng biến thành bột phấn, cảm giác thứ đó tựa như là tín hiệu, không phải là Ngu Hạnh truyền cho hắn chứ? ] [ A a a, rất muốn nhìn góc nhìn bên Ngu Hạnh a, cái Live stream chết tiệt này, trận đánh boss mấu chốt nhất lại không cho xem đúng không? ? ? ] Khán giả đang thảo luận, liền thấy chiếc rìu của tư tế bổ về phía Hoa lão bản.
Hồng y hai phe cực kỳ giống nhau, hẳn đều được xem là Phong Long phục, nếu như nói có chỗ khác biệt, có thể là quần áo của Hoa lão bản do chính tay hắn làm, hoặc nhiều hoặc ít có một chút khác biệt so với quần áo chính thống.
Quần áo giống nhau, mang ý nghĩa địa vị của bọn họ cũng tiếp cận ngang nhau.
Một đám là tư tế cao cao tại thượng.
Một người là... lão yêu quái biết rõ chính mình rốt cuộc mạnh đến mức nào.
Người xem tuyến sa đọa mặc dù rất gấp, lại dễ dàng bị vây công, nhưng có một điểm nói đúng.
Dây leo nở ra vô số đóa hoa nhỏ màu đỏ chính diện nghênh đón chiếc rìu, ngay lúc sắp va chạm, nó thoáng nghiêng mình liền lướt qua chiếc rìu, dây leo trực tiếp quấn lên cổ tư tế, sau đó quả quyết siết chặt.
Phịch một tiếng.
Đó là âm thanh huyết nhục bị siết chặt đến mức không chịu nổi gánh nặng mà nổ tung.
Cổ tư tế đứt gãy, huyết tương tí tách rơi xuống, đầu lâu lăn xuống đất thì chiếc rìu mới sắp bổ tới thân thể Hoa Túc Bạch.
Hoa Túc Bạch nhẹ nhàng linh hoạt đẩy một cái, chiếc rìu mất đi lực đạo liền cùng thân thể của tế tự cùng nhau rơi xuống đất.
Thật sự là miểu sát.
Không cần nói đến mấy hơi thở, ngay cả một cái hô hấp cũng chưa hết, tư tế liền biến thành tử thi.
Mấy tư tế đứng sau lưng tên tư tế đầu tiên đều sửng sốt, bộ não vốn chỉ phục vụ cho trận tế điển này khó khăn vận chuyển, cuối cùng đưa ra một kết luận tên là hoảng sợ.
Mấy người lùi về phía sau, nhưng lại rơi vào trạng thái xoắn xuýt dưới sự vận hành của tầng logic dưới cùng.
Đánh không lại.
Sẽ chết.
Nhưng mà, nếu như không đi bắt người này, thần minh liền không chiếm được huyết dịch của người ngoài đến.
Vậy không bằng...
Đi bắt người ngoài đến khác vậy.
Các tế tự rất nhanh đạt thành nhận thức chung, liếc mắt nhìn nhau, quay đầu liền hướng về phía bà cốt và những người khác ở bên kia mà đi tới.
Trương Vũ bởi vì hoàn toàn được che chở bên cạnh Hoa Túc Bạch, ngược lại không bị xem như mục tiêu, trực tiếp bị "bỏ qua" cùng với Hoa Túc Bạch.
Trương Vũ: "... Wow."
Trong lòng hắn ngược lại không có loại cảm giác để tâm đến chuyện đồ sát đó, tuy nói ban đầu hắn yêu thích làm thám tử, cũng là nguồn gốc từ chút tinh thần trọng nghĩa nhỏ bé trong lòng, nhưng nhiều hơn vẫn là sự mê luyến cảm giác kích thích khi phá án, giết chóc cùng việc tìm ra lời giải.
Dân trấn không phải người, điểm này tất cả mọi người đều biết.
Bọn họ chết rồi... Là đáng đời.
Mặc dù có những phương pháp khác, nhưng trực tiếp giết chết dân trấn là phương pháp hữu hiệu nhất, trực tiếp nhất, đây là kết quả sau khi trực giác thám tử của hắn tính toán.
Hắn cảm thấy Hoa Túc Bạch không có sai, dù là đội trưởng ở nơi này, hẳn là cũng sẽ ủng hộ thôi.
Dù sao đội trưởng cũng chẳng phải người bình thường gì, tất cả mọi người đều là kẻ điên, không cần thiết phải duy trì lòng thiện lương giả dối.
Trương Vũ lại giật giật tay áo Hoa Túc Bạch.
"Làm cái gì? Tiểu hài kéo tay áo ta thành nghiện rồi à?" Hoa Túc Bạch đối với người trẻ tuổi hoàn toàn không sợ mình này có sự bao dung rất lớn.
"Ngươi giết luôn mấy tên tư tế kia đi, ta cảm giác bà cốt các nàng đánh không lại." Trương Vũ giải thích nói, "Ừm... Chỉ có giết bọn hắn mới bảo đảm nhất, nếu như bọn hắn làm bị thương bà cốt cùng yểm, chẳng phải là lại lấy được huyết sao?"
Hoa Túc Bạch nhíu mày.
Sau đó, hắn có chút thưởng thức cười nói: "Cách nói của ngươi ngược lại khiến ta thật bất ngờ. Ta cứ tưởng ngươi sẽ làm người đứng xem, không nghĩ tới tính công kích của ngươi cũng mạnh phết."
Trương Vũ ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Chỉ là cân nhắc lợi hại --"
Tiếng "hại" còn chưa hoàn toàn rơi xuống, dây leo nhanh như thiểm điện đã phóng ra ngoài rồi lại thu về, để lại mấy lỗ máu trên lưng các tư tế áo đỏ.
Lũ tư tế vừa học được cách suy nghĩ cứ như vậy toàn bộ đổ xuống, không có chút lực phản kháng nào.
Lần này, ngay cả bà cốt cùng yểm đều sững sờ.
Sau khi sững sờ qua đi, hai người không hẹn mà cùng rùng mình một cái.
Bà cốt nhớ tới chính mình đã từng nói với Hoa Túc Bạch "Ngươi sắp chết rồi", yểm nhớ tới chính mình trước đó còn mơ mộng hão huyền làm nằm vùng dưới sự nhìn chăm chú của đại lão cấp bậc này.
Các nàng giống như, đã sớm nhảy múa trước Quỷ Môn Quan...
"Ha, đừng sợ." Hoa Túc Bạch cười ôn hòa ấm áp với hai vị nữ sĩ, giống như lão bản tiệm hoa hiền lành vô hại.
Hắn chậm rãi bước lên phía trước, một bên nhặt chiếc rìu trên đất lên quan sát đầy hứng thú, một bên nói giọng nhàn nhạt: "Lựa chọn ở lại hỗ trợ, ta rất cảm động, làm sao lại đối với các ngươi làm ra chuyện không tốt được chứ?"
Dứt lời, lòng bàn tay của hắn áp lên bề mặt chiếc rìu, một luồng hắc khí liền thuận theo điểm tiếp xúc giữa rìu và lòng bàn tay hắn lao về phía cơ thể hắn.
Cho đến khi chiếc rìu biến thành một cây rìu bình thường không có gì lạ, bị hắn ném lên mặt đất, vẫn không ai dám đáp lời.
Hoa Túc Bạch liếc nhìn vào trong hư không.
Cái nhìn này khiến cho cả khu bình luận cũng ngừng lại.
Bởi vì nơi hắn nhìn không có cái gì cả, nếu thật sự phải nói... đó là vị trí camera của Live stream.
Hắn giống như xuyên qua không gian, tinh chuẩn bắt được tất cả những người đang xem Live stream, sau đó cong cong đôi mắt.
May mà, Hoa Túc Bạch rất nhanh đã thu hồi ánh mắt.
Hắn khoan thai vén tay áo lên, hướng về phía bến cảng nói nhỏ.
"Phần còn lại liền giao cho ngươi đó, chơi đến vui vẻ nhé, A Hạnh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận