Trò Chơi Suy Diễn

Chương 785: Kịch bản phim (1)

Những màn suy diễn có sắm vai yêu cầu suy diễn giả phải hành động theo thói quen, tính cách của nhân vật, Dư Hạnh vừa sắm vai nhân vật Tiểu Cận kia, hắn ngán đến tận cổ rồi.



Sau đó, với Đường đao mới nhận được, rõ ràng dùng để giết quỷ vật sẽ càng có lợi hơn, hắn không muốn lãng phí tiến trình của thanh máu lên cơ thể người, cho nên hắn cũng sẽ loại trừ các màn suy diễn dạng đối kháng.



Còn lại là suy diễn loại phản chiếu và loại điều tra viên. So với hai loại này, suy diễn loại điều tra viên có thế giới quan ổn định, tiền đề như làng Quan Tài. Hơn nữa, đã khá lâu rồi Dư Hạnh chưa ghé thăm “San” của mình, nên cũng có đôi phần nhớ nhung thế giới có thể tìm ra được quy luật ấy.



“Bao giờ giải quyết song ngoài hiện thực, tiến vào một màn suy diễn dạng điều tra viên, lần còn lại lựa chọn theo tình huống, không biết sau thi thăng chức và được phân hóa, độ khó của màn suy diễn sẽ tăng đến mức độ nào đây.” Dư Hạnh lẩm bẩm, hắn nhẩm nghĩ về nhóm wechat mà bọn họ lập ra sau khi kết thúc màn suy diễn làng Quan Tài.



Cũng không biết trong nhóm ấy có những ai vẫn còn sống.



Sáng hôm sau, Dư Hạnh dậy sớm một cách bất ngờ, sau khi nói lời từ biệt với Triệu Nhất Tửu và Triệu Mưu, hắn nhân lúc không ai chú ý, rời khỏi Phong Cố Lan Đình.



Người suy nhất chú ý tới hắn có lẽ là người thanh niên đứng ngoài cửa nhà họ Lạc, thanh niên vẫn mặc âu phục, vẻ mặt lười biếng và chán chương. Cậu ta chẳng hề hỏi hắn đi đâu, chỉ lẩm bẩm đôi câu khi nhìn bóng dáng Dư Hạnh càng lúc càng xa dần: “Hừ, thích thật đấy, mình cũng muốn chuồn đi như anh ta… Mấy kẻ này còn lề mề hơn cả năm ngoái, hết họp cái này rồi lại họp cái khác, thật phiền phức, không biết những ngày tháng trông cửa này đến bao giờ mới kết thúc nữa.”



Lần này Dư Hạnh tay trắng tới đây, ra đi cũng chẳng mang theo gì, chỉ đeo thêm một chiếc hộp cũ sau lưng, quả là hắn rất vừa ý.



Hắn đặt xe trở về thành phố Di Kim, vừa đến gần khu dân cư, hắn trông thấy Chúc Yên buộc tóc đuôi ngựa, đang ngồi xổm trước một sạp hàng ven đường, nói gì đó với chủ sạp.



Dư Hạnh dứt khoát trả tiền cho lái xe rồi nhờ ông ta dừng lại, thanh toán xong, đi qua đó, hắn lại nghe thấy Chúc Yên đang khích lệ người chủ sạp“mắt mù” đeo kính râm: “Oa! Ông tính chuẩn quá, đúng là từ ngày bé tôi đã tốt số, cha mẹ cũng càng lúc càng khá giả, từ bé đến lớn không phải gặp trắc trở gì, thậm chí còn chưa từng rơi vào cảnh nguy nan! Sao ông có thể tính chuẩn như vậy chứ!”



Sạp hàng này là sạp xem bói, nghe được lời khích lệ của Chúc Yên, ông ta hoàn toàn không nhận ra có gì không ổn, vẫn giả vờ làm cao nhân, điềm nhiên lải nhải: “Thiên cơ bất khả lộ, nhưng cô gái, tuy nửa đời trước của cô thuận buồm xuôi gió, trăm sự bình an, nhưng ta thấy nửa đời sau e rằng sẽ gặp đại nạn đấy.”



Chủ sạp lấy ra một chiếc vòng tay, trông có vẻ như là vòng phỉ thúy: “Chiếc vòng phỉ thúy này đã được khai quang, có thể bảo đảm cho cô an toàn vượt qua kiếp nạn…”



“Khụ.” Dư Hạnh đứng ở sau lưng Chúc Yên, ho nhẹ một tiếng.



Chúc Yên giật thót cả tim, hai chân mềm nhũn, suýt ngã sang một bên. Cô ấy chậm chạp ngẩng đầu lên, trông thấy Dư Hạnh với gương mặt thân quen, chóp mũi đỏ ửng vì lạnh, hắn nhìn cô ấy, cười mà như không cười. e b oo k sh o p . vn - e b oo k t r u y ệ n d ị ch g i á rẻ



Chúc Yên thất vọng sờ sau mông vừa bị chạm đất, cô ấy dẩu môi than thở: “Làm em sợ chết đi được… Quả nhiên là đại nạn, đáng lẽ em nên mặc một chiếc quần bò dày hơn mới phải.”



“Suôn sẻ thuận lợi? Ắt có họa lớn? Em còn không cả mặc quần thu à?” Dư Hạnh nhíu mày nhìn Chúc Yên một thoáng, thái độ như kiểu không muốn đỡ cô ấy một tí nào.



Chúc Yên vươn tay mãi mà vẫn không thấy Dư Hạnh kéo mình, không thể làm gì khác là đành tự bò lên, tủi thân bỏ lại cho Dư Hạnh một câu: “... Em chờ anh phát chán rồi, đành phải đi lừa lọc để giải trí tiêu khiển.”



Lần này đến lượt chủ quầy đeo kính râm không vui, hắng giọng tỏ vẻ khinh bỉ: “Không thành tâm sẽ gặp báo ứng! Cô bé à, tôi biết mấy người trẻ các người không tin điều này, nhưng cũng không thể nói thẳng vào mặt tôi như vậy, tôi không giận nhưng trời cao sẽ giận đấy!”



“Ôi trời ơi, tôi sẽ không bị sét đánh trúng chứ!” Chúc Yên khoa trương mở to hai mắt, thất kinh hiện rõ trên mặt, nhưng lại như đang châm chọc chủ quầy này, chính bản thân chủ quầy cũng nhận ra, còn có đôi ba người đi ngang qua cười cợt khiến chủ quầy càng xấu hổ.



Đương lúc chủ quầy sắp đuổi người, Dư Hạnh lại lấy được vòng phỉ thúy trong tay chủ quầy một cách dễ dàng, động tác nhanh đến mức khiến chủ quầy không kịp phản ứng.



Hắn nắm nắm cái vòng trong tay, khinh không thèm nhìn, sau đó nháy mắt với Chúc Yên: “Được cái này được đấy, chủng thủy tinh.”



“Chủng thủy tinh?”Chúc Yên hiểu rõ con người Dư Hạnh, phối hợp nói theo.



“Đúng vậy, rất thuần, bên trong không có tạp chất, ồ… Hóa ra thủy tinh nhiều màu còn có thể xua đuổi vận xui, về nhà anh cho em một nhà máy tái chế thủy tinh nhé?” Dư Hạnh một tay đút túi, một tay cầm chiếc vòng, nhìn thì như đang nói chuyện với Chúc Yên nhưng thực tế ánh mắt lại dừng trên người chủ quầy, chủ quầy muốn phản bác nhưng lời lại mắc trong cổ họng.



Chủ quầy nhìn hắn lăm lăm, không biết tại sao lại cảm thấy sợ hãi, không dám gây sự với cậu trai trẻ tuổi chừng hai mươi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận