Trò Chơi Suy Diễn

Chương 168: Hai hệ thống (1)

Dư Hạnh chẳng hứng thú là bao.



Không sai, hóa ra hắn ta là một tín đồ cuồng tín.



Kết hợp với việc vừa rồi pháp sư đã hỏi hắn thuộc giáo phái nào, hắn lập tức nhận ra chắc chắn bối cảnh của lần suy diễn này có liên quan đến một giáo phái tà thần nào đó. Tuy nhiên, đây không phải là điều hắn nên quan tâm trong lần suy diễn này.



[Nhiệm vụ phụ: Điều tra thông tin về ba quỷ vật, đã hoàn thành.]



[Quỷ 1: Bà Brown.]



[Loại: Người trong tranh.] [Phương pháp giải quyết: Con rối.]



[Quỷ 2: Angel.]



[Loại: Con rối.] [Phương pháp giải quyết: Âm nhạc, vải lụa trắng, ngọn lửa, giết chết Angel.]



[Quỷ 3: Pháp sư.]



[Loại: Tín đồ cuồng tín.] [Phương pháp giải quyết: Tạm thời chưa có.]



Dư Hạnh đã nhận được lời nhắc [Đã hoàn thành nhiệm vụ phụ], mục phương pháp giải quyết pháp sư là không có càng chứng minh rằng pháp sư sẽ không thực sự cố gắng giao chiến với họ. Nhiệm vụ chính cũng có thể được hoàn thành khi họ ra ngoài và đưa kết quả điều tra của mình cho Lucia.



Chà, kẻ cuồng tín và những thứ tương tự chắc chắn là một trò chơi suy diễn ở cấp Phân Hóa, để lại cho người khác chơi thì hơn.



"Thành thật mà nói, tôi không làm gì được các cậu." Pháp sư lại nói, hắn ta đưa tay ra gỡ bỏ da đầu của mình... Nói cách khác, Alex đang xé toạc da đầu ra khỏi cái xác và để lộ một thứ màu đen chảy ra từ đó.



Đó là một thân hình thấp bé được bao phủ bởi chiếc áo choàng đen. Nó không giống con người mà trông giống như một bộ xương quái vật, và nó cũng không có thực thể.



Da thịt của Alex bị bong ra từng chút một, cuối cùng chất thành đống trên mặt đất, Martha không đành lòng nhìn vào.



Sau khi thoát khỏi lớp da, pháp sư lang thang trong không trung một lúc dưới hình dạng luồng khí đen, ở những nơi nào hắn ta đi qua, ngọn lửa giương cao ma sát đến đó, hắn ta khàn giọng cười nói: “Ơ đây tôi chỉ là một mảnh linh hồn không lành lặn, không thể nghiền nát đám kiến hôi các người. Đợi khi chúng ta gặp lại lần nữa, tôi sẽ bắt các cậu phải trả giá cho những điều tồi tệ mà các cậu đã làm với tôi ngày hôm nay!"



Sau đó, hắn ta bay xuyên qua trần nhà, ra khỏi biệt thự. Tuy hắn ta đã rời đi, nhưng ngọn lửa trên gác mái cực kỳ dữ dội, Dư Hạnh cau mày nhìn điểm sinh mệnh của mình đã giảm đáng kể, hắn nhíu mày, quyết định rời đi ngay lập tức.



Hơn nữa, bản thân căn gác mái cũng không kiên cố, lúc này đang có nguy cơ sụp đổ. Hỏa hoạn và sụp đổ, vô tình khơi gợi đến một cảnh tượng nào đó sâu trong trí nhớ, đôi mắt Dư Hạnh hiện lên vẻ thờ ơ, hắn nhanh tay nhanh mắt nhặt con rối Angel trên mặt đất lên, nói với York và Martha: “Rời khỏi đây trước đất"



Martha ở gần cửa nhất, cô ấy quay người đẩy cửa mà không nói một lời. Quả nhiên, không có pháp sư khống chế, cửa mở ra rất dễ dàng.



Ba người đi xuống tầng hai qua cầu thang gác mái, Dư Hạnh nhanh chóng vào phòng lẫy túi xách rồi chạy thẳng xuống tầng một. Sau khi Martha đeo chiếc ba lô lớn như túi thuốc nổ vào, ba người lao ra khỏi biệt thự. Họ đã đứng giữa vườn hoa, khi nhìn lại, hơn nửa của biệt thự đã bị lửa bao trùm. Người dân trong thị trấn lục tục đến xem náo nhiệt, trước khi bị vây xem, ba người mở cửa lan can, thoát khỏi sự vây quanh của người dân thị trấn rồi đi về phía đồn cảnh sát. Lúc ra ngoài, điểm thể lực và điểm của Dư Hạnh vốn đã rất không ổn.



[Điểm thể lực: 20.]



[Điểm sinh mệnh: 33.]



May mắn thay, tình huống vẫn chưa nguy hiểm. Có lẽ đây là cách xử lý ưu tiên cho suy diễn ở mức độ này. Dư Hạnh đoán rằng đến khi Phân Hóa, quá trình quản lý điểm phải chặt chẽ hơn, dẫn đến các điểm cũng sẽ biến đổi nhiều hơn.



Mãi cho đến khi vào đồn cảnh sát, Dư Hạnh mới chợt nhớ ra rằng nếu không có Angel điều khiển con rối, vậy điều gì sẽ xảy ra với những người không nhận ra rằng mình đã chết sau khi linh hồn của họ bị những con rối kia hấp thụ? Hắn biết những người chết đó vẫn còn có thể di chuyển, bởi vì vừa rồi khi hắn xuống tầng một của biệt thự, “thi thể” của Susan đã biến mất. E rằng khi Susan nhận ra những cấm chế trong biệt thự đã biến mất, cô bé đã vui vẻ chạy ra ngoài.



Đi thêm vài bước nữa, cảnh sát trong đồn cảnh sát còn ít hơn sáng hôm qua. Khi họ bước vào văn phòng của Lucia, Lucia đang ngủ.



Người phụ nữ mặc đồng phục, có lẽ buồn ngủ lắm nên nằm nhoài trên bàn làm việc, mái tóc vàng buộc đuôi ngựa dựng lên sau ót, hình như đang tranh thủ lúc rảnh rỗi để chợp mắt một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận