Trò Chơi Suy Diễn

Chương 738: Ước Nguyện Xưa (12) - Tình hình hiện tại (3)

Triệu Nho Nho ho khan vài tiếng: "Đúng vậy, cậu đang quan tâm đến tôi à? Thật không dễ dàng, khụ khụ, khụ khụ, tôi còn tưởng rằng cậu chỉ quan tâm đến rượu thôi."



Trán Dư Hạnh giật giật: “Tôi còn quan tâm đến cơm và rau nữa.”



Rõ ràng, cô ấy bắt đầu nói nhảm rồi.



Sợ rằng sau khi rời khỏi tình cảnh này, bản thân cô ấy cũng sẽ không biết tại sao mình lại nói ra những lời này.



Triệu Nho Nho tiếp tục nói: “Tôi không có dao, ta không có… Không có dao găm. Ư, tôi sắp chết rồi, nhưng tôi sẽ không chết. À, Triệu Mưu có ném tôi vào đám linh nhân không?"



Dư Hạnh thở dài, hắn đã nghe được cái gì thế này? Đám linh nhân?



Nhìn thấy thần trí của người này càng ngày càng hỗn loạn, có lẽ là do vừa rồi đã dùng hết sự tỉnh táo còn lại của mình để đối phó với cô gái kia, bây giờ chỉ còn lại sự lo lắng không thể diễn tả. Trước khi cô ấy kịp trút hết nỗi sợ hãi trong lòng, Dư Hạnh nắm ôm vai cô ấy, cắt ngang lời cô ấy muốn nói.



"Cô đã sử dụng Bột Nhìn Thấu chưa?"



"Gì cơ?" Triệu Nho Nho phải mất vài giây mới nhận ra Dư Hạnh đang hỏi mình.



Lại mất thêm vài giây nữa, cô ấy mới suy nghĩ xong: "Chưa dùng."



"Đưa nó cho tôi, để nó trên người cô thì lãng phí quá." Dư Hạnh đưa tay ra.



[Ôi trời, thế này được gọi là "quan tâm" sao?]



[Đúng kiểu đàn ông cứng nhắc mà.]



[Đây có phải là lúc cần dùng Bột Nhìn Thấu không? Tôi suy nghĩ lại, ôi đúng thật là…]



[Đáng lẽ phải như thế này. Hạnh hoàn thành nhiệm vụ càng nhanh thì Triệu Nho Nho càng có cơ hội sống sót.]



Triệu Nho Nho mơ màng một lúc rồi đột nhiên thở dài.



"Túi quỷ ở trong phòng của đại sư, cậu cho rằng ông ta bị mù sao?"



Đã bị thương thành như thế này, trừ phi đại sư bị mù, không thì làm sao có thể không nhìn thấy chiếc túi quỷ đeo bên hông của suy diễn giả là cô ấy chứ.



Điều duy nhất có thể an ủi là, vì phu nhân từng đưa ra một chiếc túi cùng kiểu, chứng tỏ thế giới này vốn đã có túi quỷ, Triệu Nho Nho sẽ không bị xem là người ngoài, bị NPC nhận ra rồi bị tiêu diệt.



Nhưng chỉ là bây giờ, khi đại sư phát hiện ra thêm những điều khác, liệu gã có còn bị lừa dối hay không thì chưa chắc.



Dư Hạnh dừng lại một chút, nghe có vẻ muốn lấy Bột Nhìn Thấu để đối phó với ác quỷ, nhưng trước hết phải vào phòng ngủ của đại sư.



“Rượu ở bên cạnh đại sư.” Triệu Nho Nho hồi quang phản chiếu hồi tưởng lại điểm quan trọng: “Nhưng hắn ta không, không biết túi của tôi ở chỗ chủ nhân. Cậu có thể gặp mặt trước."



Sau đó, trên môi cô ấy lại nở nụ cười: "Ừm, gặp mặt, khi nào các cậu sẽ cùng tôi tụ họp dưới lòng đất."



Dư Hạnh: "..."



"Được rồi, tôi đi gặp anh Tửu trước." Dư Hạnh bỏ qua câu cuối cùng, không lãng phí thời gian ở đây nữa, vì cô gái kia hoặc những thuộc hạ khác của đại sư có thể quay lại bất cứ lúc nào.



Cửa đã bị khóa từ bên ngoài. Hắn liếc nhìn cửa sổ, lần này thực sự nhảy ra ngoài từ cửa sổ.



Đến bây giờ, chắc là đại sư đã biết hắn phản bội rồi chứ?



Căn phòng bị ai đó đột nhập, cô gái chỉ cần tìm một lượt là có thể dễ dàng phát hiện ra hắn không còn ở trong phòng.



Nói cách khác, trong thời gian tới, hắn phải hoàn thành tất cả nhiệm vụ trong sự thù hận của đại sư.



"Hừ, cũng thú vị đấy." Dư Hạnh giẫm lên bãi cỏ, không vội đi tìm Triệu Nhất Tửu, mà quyết định tìm hiểu tình hình hiện tại của Phương phủ trước.



Đại sư đã giam giữ một thị nữ của phu nhân, đồng thời cũng giam giữ cả Lương ma ma, gã chẳng hề kiêng dè điều gì, giống như trong Phương phủ chẳng ai quản nổi gã.



Vậy lão gia đâu? Phu nhân đâu?



Phương thiếu gia sau khi chết ở trạng thái như thế nào?



Hắn đi vòng quanh Phương phủ, gần như nghe lén được tất cả các hạ nhân trong phủ, bao gồm cả quản gia.



Hắn không cần phải nghĩ cách dẫn dắt chủ đề, vì gần như tất cả hạ nhân đều đang thì thầm về mấy chuyện này trong phòng.



Ghép lại một chút, Dư Hạnh nhanh chóng suy luận ra chuyện gì đã xảy ra khi hắn rời khỏi Phương phủ đi đến phố tang lễ.



Đầu tiên là phu nhân đã trách mắng hai thị nữ càng ngày càng không hiểu tôn ti trật tự, không đặt chủ vào trong mắt, ngày nào cũng trưng ra bộ mặt lạnh lùng, như thể họ mới là người phải được phục vụ.



Nguyên văn là: “Trước kia ta coi các ngươi như em gái, các ngươi không phân biệt tôn ti ta cũng bỏ qua. Hôm nay nhi tử ta xảy ra chuyện, bảo các ngươi làm chút việc mà các ngươi lại tỏ ra bất mãn, đúng là ta đã cho các ngươi quá nhiều mặt mũi rồi!”



Nghe xong lời này, Dư Hạnh chỉ muốn khen ngợi phu nhân một câu "kế sách hay".



Rõ ràng là bà ta vì cần máu của hai thị nữ nên mới đối xử khoan dung với họ, nhưng chuyện hai thị nữ luôn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng kia e rằng đã nằm trong kế hoạch từ trước. Mục đích là để sau khi sự việc giải quyết xong, có thể nhanh chóng xử lý hai kẻ biết chuyện này.



Lúc phu nhân nổi giận, đại sư vừa hay có mặt, liền gợi ý phu nhân “giết gà dọa khỉ” giam Tiểu Linh lại xong bỏ đói, còn Tiểu Mộng thì để cho cô ấy tự mình suy ngẫm.



Thật ra, họ chỉ cần một cái cớ để tiểu Linh biến mất.



Sau đó, Lương ma ma biết rằng toàn bộ số tiền bà ấy kiếm được mỗi tháng đều bị tên nghiện cờ bạc trong nhà lấy đi tiêu hết, bà ấy liền tức giận đến mức đổ bệnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận