Trò Chơi Suy Diễn

Chương 28: Lớn thiếu đại đức

Chương 28: Lòng tốt thiếu đạo đức
A Thập cả người ướt sũng, hắn dùng tiếng Trung không được tự nhiên lắm để khen ngợi: "San, cảm tạ ngươi lòng tốt thiếu đạo đức."
Ngu Hạnh vô tội nhìn A Thập, dường như không hiểu tại sao A Thập lại nói như vậy.
A Thập cũng chỉ là đùa một chút, hắn là lính đánh thuê quen với việc đầu lưỡi liếm máu trên mũi đao, đương nhiên đã chuẩn bị kỹ càng mới đi tiếp xúc con quái ngư, bản thân có thể đảm bảo an toàn cho mình.
Nhưng mà dáng vẻ của con quái ngư kia vẫn khiến hắn giật mình hét lên một tiếng, đời này hắn chưa từng thấy qua loại cá biến dị nào hung mãnh như vậy.
Sau khi ăn cơm no, các thành viên tiểu đội vừa rồi còn tụ tập nói chuyện phiếm đã ngủ hơn phân nửa trong giây lát, chỉ còn lại mấy người gác ca đầu. Carlos cũng rất mệt mỏi, hắn vừa phải đi đường, vừa phải phân chia tinh thần để điều khiển người giấy, thể lực thì không sao, nhưng tinh thần thì đã sớm rã rời.
Chào Ngu Hạnh một tiếng, Carlos liền đi vào góc ngủ.
Gác đêm là mấy người đàn ông trên người lệ khí nặng hơn, thuộc loại người mà trên đường nhìn thấy liền biết rất khó dây vào.
Theo như lời giới thiệu trước đó của Carlos, trong mấy người này, trừ vị "địa lý cao tài sinh" trẻ tuổi kia ra, ba người còn lại đều là người của t·r·ộ·m mộ thế gia.
Tướng mạo của bọn họ ngược lại không có tính công kích lắm, trọng điểm là khí thế, mấy người ngồi quây lại một chỗ, nhỏ giọng bàn bạc vài con đường mua bán minh khí đồ cổ, trông đặc biệt giống một đám người giết người phi tang.
So với bọn họ, thanh niên tóc đen một mình ngồi dựa vào túi đồ thực sự bị làm nổi bật lên vẻ vô cùng thuần lương, cho dù hắn trưng ra một khuôn mặt, khí chất có chút âm trầm.
Ngu Hạnh đã nghỉ ngơi đủ, hắn cũng không ngủ, mà ngồi ở chỗ dựa vào cửa "thưởng thức" cảnh đêm, thỉnh thoảng dò xét những người gác đêm khác.
Hắn không hề che giấu ánh mắt của mình, thanh niên tóc đen phát hiện ra trước tiên, dùng một ánh mắt ẩn chứa sự không kiên nhẫn đáp lại, một lúc lâu sau mới thấp giọng hỏi: "Ngươi có chuyện gì không?"
Hai người bọn họ ngồi gần nhất, nói chuyện sẽ không ảnh hưởng đến người đang ngủ.
"Không có, chẳng qua là cảm thấy ngươi hơi giống một người bạn của ta." Ngu Hạnh cười cười, "Hắn cũng lạnh lùng như vậy."
". . ." Thanh niên không có hứng thú với bạn bè của Ngu Hạnh, hắn tùy ý đáp một tiếng, liền định thu hồi sự chú ý.
Ngu Hạnh lại nói: "Lâm, Carlos nhờ ta nói với ngươi một chuyện."
Thanh niên tóc đen trong đội tên là Lâm, cũng không biết đây có phải là họ của hắn hay không.
Lâm lúc này mới nghiêm túc nhìn về phía hắn: "Ngươi nói đi."
Ngu Hạnh đem vấn đề về số lượng người trước bữa ăn nói cho Lâm, nhìn Lâm hơi nhíu mày, thuật lại lời nhắc nhở của Carlos: "Hắn hy vọng ngươi tìm một cơ hội, đánh dấu lên cái thứ đã trà trộn vào đội ngũ."
Lâm am hiểu phong thuỷ, hơn nữa vận dụng cực kì linh hoạt, hắn không chỉ là chỗ dựa để tiểu đội này tìm kiếm từ đường trên khắp thế giới, mà còn có thể lợi dụng Tiểu Phong thủy khí trận trên người người khác để phân biệt một số thứ mà người thường khó phân biệt.
Một người khác trong đội biết bói quẻ cũng có thể tìm ra quỷ vật, cho nên Carlos nói bọn họ có rất nhiều phương pháp để đối phó con quỷ kia, chứ không phải chỉ nói lung tung.
Chỉ là xem bói có hạn chế lớn hơn, chuyện này vẫn nên giao cho Lâm thì tương đối phù hợp.
Lâm nghe Ngu Hạnh nói xong, gương mặt trẻ tuổi chỉ mới chừng hai mươi lại tỏ ra cực kỳ già dặn, hắn gật gật đầu: "Ta sẽ xử lý."
Ý là vẫn chưa vội.
Ngu Hạnh đã truyền đạt xong ý tứ, không quấy rầy Lâm suy nghĩ chuyện nữa, yên lặng nhìn bóng cây lượn lờ ngoài cửa sổ.
Trời rất tối, mặt trăng ẩn sau những đám mây đen lặng lẽ tụ tập lại, hắn nheo mắt quan sát một hồi lâu, trực giác mách bảo ban ngày trời sẽ lại mưa.
Trời mưa có lẽ sẽ gây ra một ít ảnh hưởng đến việc tiến vào hồ Hoạt Vĩ Ba, nhưng Ngu Hạnh không vội, trước khi dẫn đội ngũ này xuống hồ, hắn cần phải có được kết quả thăm dò từ đường ở các nơi trên thế giới, cùng với trận đồ vẽ ra sau khi xác định rõ sự phân bố của các từ đường.
Nhìn bộ dạng của đội ngũ này, khẳng định biết một số tin tức mà thế lực khác không biết, vị trí mộ cung ban đầu chính là do bọn họ tìm ra, đáng tiếc trong đội có người nhà gặp chuyện, vì gom tiền nên đã bán đi tin tức này.
Hiện tại kẻ phản bội kia đã bị xoá tên, nhưng nể tình nghĩa nhiều năm và sự việc xảy ra có nguyên nhân, mọi người cũng không làm chuyện gì khác để trừng phạt kẻ phản bội.
Những chuyện này đều là Ngu Hạnh moi được từ các đội viên trong lúc ăn cơm.
Hắn đợi một lúc, cảm thấy nhàm chán, nhớ tới chuyện đã làm lúc nhàm chán ở thôn Quan Tài, lặng lẽ lấy ống đựng tranh ra.
Lần này không có điều kiện tốt như ở thôn Quan Tài, ngay cả giá vẽ cũng không có, Ngu Hạnh cầm ống tranh ngồi xuống sau chiếc bàn vuông trong từ đường, trải một tờ giấy vẽ lên.
Ba người thuộc t·r·ộ·m mộ thế gia bị hắn thu hút sự chú ý, một người trong đó đeo kính, trông rất hào hoa phong nhã đứng dậy đi đến bên cạnh hắn, nhìn một hồi.
Hắn nghi ngờ hỏi: "Ngươi đây là...?"
Ngu Hạnh lấy ra bút vẽ và mực nước, lần này không vẽ tranh sơn dầu, đổi thành tranh thuỷ mặc, sau khi làm ướt bút lông, hắn thản nhiên nói: "Không nhìn ra sao? Ta chuẩn bị vẽ tranh mà."
Người đeo kính: ". . . Nha." Nhìn thì nhìn ra rồi, vấn đề là người bình thường nào lại vẽ tranh vào lúc này cơ chứ!
Hơn nữa, cái người tên San này, còn thật sự chuẩn bị giấy vẽ sao? Nghe Carlos nói, hắn còn tưởng trong ống tranh của San chỉ có dao thôi chứ.
Ngu Hạnh nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, hắn cảm thấy phong cảnh bên ngoài cũng không tệ lắm, mỗi lần đến thế giới suy diễn này, hắn lại đặc biệt thích vẽ tranh, có thể là do ảnh hưởng từ thiết lập nhân vật chăng.
Hắn không để ý đến người đeo kính đang xem náo nhiệt bên cạnh, đầu bút phác hoạ, vài nét thưa thớt vẽ ra một cánh cửa lớn cổ xưa mà nặng nề.
Cửa lớn mở ra, bên ngoài trời từ màu xám nhạt lan ra thành khoảng trắng, bóng cây lớp lớp, thon dài bén nhọn, giống như quỷ mị, lộ ra một cỗ âm trầm cùng quỷ quyệt nồng đậm, vẽ ra còn kinh khủng hơn cả cảnh vật thật.
Ngu Hạnh gần như không cần suy nghĩ nhiều, thứ vẽ ra hoàn toàn phù hợp với thân phận "họa sĩ kinh dị" của hắn trong thế giới suy diễn này, bức tranh lần trước hình như đã bị Tiêu Tuyết Thần nhặt lên mang đi vứt bỏ lúc rời khỏi nơi đó.
Lần này, hắn quyết định để lại bức họa trong từ đường, vạn nhất người đến sau nhìn thấy, còn có thể mang ra ngoài bán lấy tiền.
Người đeo kính nhìn một lúc liền nhập tâm, chờ đến khi Ngu Hạnh dừng bút, hắn mới giật mình nhận ra mình đã đứng tại chỗ hơn nửa giờ không hề cử động.
Người đeo kính lùi về sau một bước, người phía sau kêu đau một tiếng: "Ta dựa vào mẹ ngươi a, giẫm lên chân lão tử rồi!"
". . ." Người đeo kính quay đầu lại, nhìn thấy hai người đồng bạn, còn có cả Lâm, người bình thường căn bản sẽ không hiếu kì về việc vẽ tranh, cũng đều đang đứng phía sau hắn, bộ dạng cũng vừa mới tỉnh táo lại.
Người bị giẫm trúng là một người đàn ông trung niên tóc dài, hắn trông rất nho nhã, nhưng lại là người nói chuyện cẩu thả nhất trong số những người đang tỉnh táo lúc này.
"Ngươi vẽ tranh có thể mê hoặc nhân tâm." Lâm bị người phía trước va phải mới hồi phục tinh thần, nhíu nhíu mày, "Đây là năng lực của ngươi?"
"Không phải, ta chỉ đơn thuần vẽ tranh mà thôi." Ngu Hạnh vẽ tranh vốn dĩ rất đẹp mắt, nước chảy mây trôi, thứ bày ra lại có thể kích thích cực độ cảm quan của người xem. Bất kỳ thứ gì đẹp đến một cảnh giới nhất định đều sẽ khiến người ta nhìn đến mê mẩn, bức họa của hắn chính là một trong số đó.
Đối với kỹ năng vẽ của mình, Ngu Hạnh vẫn rất tự tin, hắn không cần bất kỳ thủ đoạn nào cũng có thể khiến người khác dừng chân bên cạnh.
Lâm nghe câu trả lời của hắn, dường như không quá tin tưởng. Mặc dù hắn cho rằng San vẽ quả thực đẹp mắt, nhưng biết đâu là do bị mê hoặc nên mới có cảm giác này?
Lâm cẩn thận quan sát quanh người Ngu Hạnh, đồng tử co lại, bên trong tựa như phong vân biến ảo, lại phảng phất như không có gì cả.
Vốn là muốn xem thử Ngu Hạnh có năng lực mê hoặc hay không, kết quả hắn nhìn một hồi, sự nghi hoặc trong mắt càng ngày càng nặng.
Người bình thường, ngoài tướng mạo, thân thể của bản thân ra, nếu đeo một chiếc khuyên tai ngọc đã được cao tăng khai quang, trên người liền sẽ lộ ra một cỗ thiền ý; nếu học qua kiến thức Đạo gia, mang theo ấn phù gỗ đào các loại, sẽ mang theo đạo ý.
Cứ thế mà suy ra, người tâm thuật bất chính, ví dụ như kẻ giết người, hung khí vẫn mang trên người, phong thủy trận cũng sẽ lộ ra hung thần; mang theo tà vật chuẩn bị hại người, phong thủy trận sẽ vẩn đục không chịu nổi, Lâm chỉ cần nhìn qua là có thể phân biệt được loại người này, nhờ vậy hắn đã giúp cảnh sát không ít việc, cũng khá được coi trọng ở trường.
Nói tóm lại, phong thuỷ trận của một người bị ảnh hưởng bởi nhân cách của bản thân, vật phẩm mang theo bên người và vị trí của vật phẩm. Cùng một thứ, mang trên người khác nhau, thậm chí ở vị trí khác nhau, đều sẽ sinh ra khí tràng khác biệt, nhà Lâm trời sinh đã có truyền thừa đôi mắt có thể nhìn thấy loại khí tràng này.
Hắn phát hiện cảm giác trên người San vô cùng lộn xộn, dường như có rất nhiều thứ đang ảnh hưởng đến sức mạnh và số mệnh của người này, vừa có sự vẩn đục, lại vừa có sự trôi chảy linh hoạt, dung hợp lại với nhau không những không phá hủy lẫn nhau, ngược lại còn đạt đến một loại cân bằng kỳ lạ.
Hắn nhìn hồi lâu, cuối cùng nhắm mắt lại: "Phong thuỷ trận trên người ngươi thật kỳ quái. . ."
Ngu Hạnh đại khái đoán được hắn chỉ phong thuỷ trận là cái gì, còn về sự lộn xộn, chỉ sợ là do tế phẩm và nhân cách mặt nạ gây ra.
Nhân cách mặt nạ mang theo khí tức nhân cách mãnh liệt nhất, thể chất của bản thân hắn lại đặc thù, Lâm đương nhiên cái gì cũng nhìn không ra.
NPC không biết chuyện về mặt nạ, chỉ có thể cảm thấy người này đặc thù, chắc hẳn, hoặc là Lâm không đi xem khí tràng phong thủy trên người Carlos, hoặc là Carlos đã dùng một số thủ đoạn để thay đổi khí tràng của mình thành tương tự NPC.
"Ai cũng có bí mật, ngươi có, ta cũng có, cái này cũng không kỳ quái." Ngu Hạnh cười cười với Lâm, định an ủi chàng trai trẻ đang gặp trở ngại này.
Lâm trầm mặc một lát, nhẹ gật đầu.
"Ngươi nói đúng, ta đối với ngươi có chút hiếu kì." Hắn thẳng thắn đến mức chỉ thiếu nói thẳng "Ta thấy phong thủy trận của ngươi quá kỳ quái, ta quyết định sẽ quan sát nghiên cứu ngươi kỹ lưỡng".
Ngu Hạnh kiểm tra lại bức họa khô rất chậm do không khí ẩm ướt, thờ ơ thu dọn đồ đạc.
Hắn thực ra có mang theo bộ công cụ vẽ công bút, nhưng đó là dùng để mô phỏng bích họa.
Tối nay đã trễ không ít thời gian, ca gác đầu cũng sắp qua, sắp đến lúc đổi ca gác đêm.
Lâm cũng mệt lả, A Thập thay vị trí của hắn, vô cùng vui vẻ đứng dậy.
Ngủ một giấc, tinh thần mọi người đều tốt hơn nhiều, trừ Eunika bị thương và hai nữ sĩ Thi Tửu ham ngủ không tham gia đổi ca, những người còn lại đều rất tự giác.
Carlos mặc áo khoác vào, vỗ vỗ vai Ngu Hạnh: "Ngươi đi ngủ đi, ta thay ngươi."
Ngu Hạnh nói: "Được, nhớ giúp ta trông chừng bức họa, nó còn chưa khô, sau khi khô thì cất vào góc đi, đừng để con cá kia làm ướt."
Động tác vươn vai của Carlos dừng lại, không thể tin nổi: "Họa? Ngươi vừa rồi lại vẽ tranh?"
Hắn không đợi Ngu Hạnh trả lời, liền thấy tờ giấy vẽ bày trên bàn vuông.
Lại gần thưởng thức một chút, Carlos giơ ngón tay cái: "Ngươi đúng là cái này, không hổ là họa sĩ nổi tiếng, trộm mộ còn không quên công việc chính của mình đâu."
Ngu Hạnh không muốn tranh cãi, lăn đi ngủ.
. . .
Sau khi ngủ thiếp đi, hắn dường như có một giấc mơ.
Trong mộng, thân ảnh màu xanh lam rất mơ hồ, nhưng những món trang sức kêu leng keng trên người và mái tóc đen dài đến mắt cá chân của hắn lại khiến người ta ấn tượng sâu sắc.
Trong tiếng thủy tinh va chạm từng đợt, thân ảnh màu xanh lam đẩy hắn đang đứng tại chỗ, hướng về phía một chiếc quan tài.
"Ngươi muốn ta làm cái gì?" Ngu Hạnh cảm thấy tư duy trì trệ, phảng phất như linh hồn không theo kịp thân thể, hắn vô thức đi theo về phía quan tài, tiếng hỏi vang vọng, phiêu đãng trong không gian này.
Thân ảnh màu xanh lam đi tới trước mặt hắn, miệng há ra hợp lại như đang nói chuyện, nhưng Ngu Hạnh không nghe thấy gì, ngoài tiếng thủy tinh lay động và giọng nói của chính mình, bên tai hoàn toàn yên tĩnh.
Thấy hắn không phản ứng, thân ảnh màu xanh lam bắt lấy tay hắn, ấn tay hắn lên nắp quan tài.
Ngay lập tức, một cỗ vui sướng và phiền muộn mãnh liệt đồng thời xộc lên đầu, Ngu Hạnh cảm giác mình tỉnh táo hơn rất nhiều, hắn duy trì tư thế này nhìn về phía thân ảnh màu xanh lam, khuôn mặt của thân ảnh vẫn như cũ không rõ ràng, nhưng lại mang đến cho hắn một cảm giác rất quen thuộc.
"Diệc Thanh, tại sao ngươi lại ở đây?"
Mộng Cảnh của Nhiếp Thanh không phải tạm thời bị phong tỏa rồi sao? Ồ, hiểu rồi, hắn bây giờ đang nằm mơ.
Mộng cảnh là nơi Diệc Thanh tự do nhất, có lẽ trong mơ, Diệc Thanh có thể chống lại một phần năng lực của tế phẩm cấp quy tắc.
Diệc Thanh lắc đầu, chỉ vào quan tài, rồi buông tay.
Miệng hắn vẫn đang mấp máy, nói những lời Ngu Hạnh không nghe được, sau đó chậm rãi lùi lại, thân ảnh càng ngày càng mơ hồ, nhạt dần, cho đến khi biến mất.
Ngu Hạnh chỉ nhận ra khẩu hình của Diệc Thanh trước khi biến mất —— "Nhớ kỹ nó, nhớ kỹ ngươi, ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi."
. .
Sáng sớm hôm sau, Ngu Hạnh bị một trận xô đẩy đánh thức, trong thoáng chốc hắn còn tưởng là Diệc Thanh đang đẩy mình, nhưng ý thức nhanh chóng quay lại, hắn biết điều đó là không thể trước cả khi mở mắt.
Ngủ một giấc say sưa, Ngu Hạnh tinh thần cực tốt, không có chút bực bội nào khi bị đánh thức.
Bàn tay trên vai hắn vẫn đang tăng thêm lực đạo, sau đó có chút quá phận mà di chuyển lên mặt hắn, giống như chiếm tiện nghi mà véo má hắn, lại đẩy đầu hắn, giọng nói cáu kỉnh của cô gái vang lên cách đó không xa.
"Dậy đi San, mau dậy mau dậy mau dậy —— "
". . ." Ngu Hạnh mở mắt ra, trời đã sáng trưng, trong mắt hắn cũng một mảnh thanh minh.
Thi Tửu động tác cứng đờ, ngượng ngùng cười cười, tự cho là động tác tự nhiên thu tay về, muốn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Đúng lúc này, giọng nói tràn đầy ý cười của Carlos vang lên sau lưng Ngu Hạnh: "Thập Cửu, ngươi gọi kiểu đó thì sao mà hắn dậy được, ngươi phải nói một câu, San, ngươi mau cút dậy cho lão nương, nếu không bẻ gãy tiểu của ngươi —— "
Ngu Hạnh đột nhiên quay người, đánh cho Carlos một cái trở tay không kịp: "Tiểu cái gì?"
"Móa, ngươi tỉnh rồi à ~" Carlos lập tức ngậm miệng.
Hắn chẳng qua là quá quen với Thi Tửu, bình thường nói chuyện không có chừng mực, nói đùa cũng thích nói mấy câu hơi tục một chút.
Vốn ý là trêu chọc Thi Tửu, ai ngờ Ngu Hạnh vậy mà đã tỉnh táo, nghe được lời hắn nói.
Hay lắm, nói xấu sau lưng bị phát hiện rồi!
Dù sao Carlos cũng không thấy xấu hổ, người lúng túng nhất định là người khác.
Ngu Hạnh nhìn chằm chằm Carlos, ánh mắt dời xuống, phát ra một tiếng ‘xùy’ đầy ẩn ý.
Carlos: ". . . ?"
Thi Tửu: ". . ." Hình như bị cuốn vào cuộc tranh đua thắng bại kỳ lạ của đám con trai rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận