Trò Chơi Suy Diễn

Chương 17: Vấn đề duy nhất cùng đáp án

Chương 17: Vấn đề duy nhất và đáp án
Chiếc rương đông lạnh lẳng lặng đặt ở đó, phản chiếu ánh đèn từ bóng đèn phía trên hắt xuống.
Sắc lạnh của kim loại lúc này tại nơi đây như bị phóng đại đến cực hạn, không chỉ lạnh như băng mà còn sắc bén.
Ngu Hạnh đưa tay sờ thử, chiếc rương này không có khóa cài, chỉ cần lồng ngón tay vào khe lõm bên cạnh nắp, rồi dùng chút sức nhấc lên —— Răng rắc một tiếng.
Một lớp vụn băng mỏng bị chấn động rơi xuống, Ngu Hạnh không chút biểu cảm mở nắp rương ra hết cỡ, lập tức, một mùi hôi thối chân chính thuộc về tử thi xộc thẳng vào mặt.
Một người, hay nói đúng hơn, là một nam nhân xa lạ, đã bị phanh thây thành nhiều mảnh, chứa đựng trong chiếc rương đặc thù này.
Đầu của hắn đặt trên cùng đống thi thể lộn xộn, hai gò má trắng bệch vì đông cứng, một đôi mắt đã sớm không còn, chỉ để lại hai hốc mắt đen ngòm có thể thấy vài sợi gân thịt sót lại.
Kể từ khi tiến vào phó bản đến nay, đây là khuôn mặt người duy nhất Ngu Hạnh nhìn thấy, ngoại trừ đám Suy Diễn người.
Mà lúc này, con người này, lại giống như thịt heo được phân loại bày bán ngoài chợ, chất đống cùng một chỗ.
"" Ngu Hạnh nhìn những mảnh tứ chi bị cắt nham nhở bên dưới cái đầu, không khỏi thắc mắc kẻ nào đã thực hiện việc phanh thây.
Là do dao không đủ sắc bén sao? Cắt xấu như vậy.
Hơn nữa, vì sao ngay cả quần áo cũng bị cắt theo?
"Kẻ phanh thây thiếu kiến thức cơ bản" - thông tin này nhanh chóng hiện lên trong đầu, Ngu Hạnh dùng hai tay nhấc cái đầu đặt sang một bên, bắt đầu bới tìm trong các khối thịt trong rương.
Mục đích của hắn đương nhiên là những bộ quần áo bị cắt ra cùng với cơ thể.
Chỗ quần áo này đã là những mảnh vụn, bị máu tươi ngâm thấm, nhuốm màu đỏ không thể tẩy sạch, nhưng vẫn có thể dựa vào chất liệu vải cùng những vị trí đặc thù dễ nhận biết như cổ áo, ống tay áo để chứng minh thân phận của thi thể này.
Vài giây sau, Ngu Hạnh xác định, thi thể này lúc còn sống mặc chính là âu phục —— loại mà đám lĩnh ban, thu ngân của cửa hàng thịt nướng Trương thị vẫn mặc.
Nói cách khác, người đàn ông này đã từng là nhân viên của cửa hàng thịt nướng?
Nhắc tới chuyện này...
Thi thể của người đàn ông ở một nơi kín đáo như vậy, lại là dân bản địa duy nhất có mặt tại hiện trường, hiển nhiên, nguyên nhân hình thành và quy tắc của cửa hàng thịt nướng đều không thể tách rời khỏi người đàn ông này.
Nếu như hắn đoán không sai...
Ngu Hạnh mặt không đổi sắc đưa tay mò mẫm trong vũng máu, quả nhiên, rất nhanh liền sờ thấy một vật kim loại nhỏ.
Chưa cần lấy ra, Ngu Hạnh đã xác nhận được đó là thứ gì —— đó là bảng tên nhân viên.
Mặc dù những Suy Diễn người và nhân viên bình thường dường như không có thứ này, nhưng tên lĩnh ban mặt dê lại có, điều này cho thấy những nhân vật quan trọng rất có thể sẽ có vật phẩm chứng minh thân phận của mình.
Ngu Hạnh rút cánh tay ra khỏi rương, tay cầm tấm bảng tên kim loại, còn chưa kịp nhìn kỹ, chỉ nghe một tiếng ầm vang!
"Ngươi ở đây à."
Một chiếc rìu bổ củi bỗng nhiên bổ toang cánh cửa phòng đông lạnh, cánh cửa nặng nề dưới một nhát rìu này thế mà lại mỏng manh như bọt biển.
Ngu Hạnh thò đầu ra từ sau đống thi thể, thân ảnh to lớn cao hơn hai mét của tên lĩnh ban mặt dê xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Lúc này, cái mặt dê kia đang run rẩy, đôi mắt đen sì chảy xuống những dòng huyết lệ mảnh, miệng dê hơi hé mở, để lộ hàm răng sắc nhọn bên trong, hoàn toàn không thuộc về loài dê!
"Ta tìm ngươi, rất lâu rồi!"
Chiếc rìu lại bổ thêm một nhát vào cửa, cánh cửa yếu ớt lập tức lung lay sắp đổ.
Ngu Hạnh nhíu mày.
Lúc nãy nhìn thấy nó, tên lĩnh ban này vẫn còn cầm dao phay, không biết mới đó mà nó đã kiếm đâu ra một thứ hung khí trông còn đáng sợ hơn.
Thân hình cao lớn đổ xuống cái bóng càng thêm khổng lồ, hai cú bổ của tên lĩnh ban mặt dê đã làm kinh động đống thi thể vừa mới tạm yên, mấy thi thể lăn xuống, lại loạng choạng đứng dậy.
Những thi thể đang run rẩy, nhưng giống như chúng đang ngăn cản Ngu Hạnh lùi về phía sau, chúng cũng đang cản trở tên lĩnh ban mặt dê tiến lại gần chiếc rương đông lạnh kia.
Thậm chí, khi Ngu Hạnh rút lại khí tức nguyền rủa tạo áp lực lên các thi thể, mức độ náo loạn của những thi thể này còn cao hơn lúc nãy, hết cái này đến cái khác lao về phía tên lĩnh ban mặt dê.
Ngu Hạnh, người một lần nữa quay lại cạnh rương đông lạnh, ngược lại lại bị phớt lờ.
"Ngươi đã làm gì với nguyên liệu nấu ăn của ta?" Tên lĩnh ban mặt dê dùng rìu chém nát một thi thể không đầu, bước chân không ngừng, giọng nói âm trầm độc ác vang vọng trong không gian nửa kín.
Khoảng cách giữa lĩnh ban và Ngu Hạnh không ngừng rút ngắn.
Ngu Hạnh tự nhiên là không sợ.
Hắn liếc nhìn những thi thể hoàn toàn không cản nổi tên lĩnh ban mặt dê nhưng vẫn cố lao lên, rồi xòe bàn tay ra.
Tấm bảng tên kim loại lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay.
Tên phía trên bị máu làm mờ, Ngu Hạnh liếc qua rồi bỏ qua việc cố nhận dạng, thay vào đó dùng đầu ngón cái miết theo đường vân lồi lõm.
Dựa theo vết khắc, hắn đọc ra được mấy chữ Hán.
Trương...
Tiểu...
Uy.
Trên bảng tên của người đàn ông trong rương đông lạnh cũng viết là "Trương Tiểu Uy".
Bành!
Tên lĩnh ban mặt dê đã đến trước mặt Ngu Hạnh.
Nó đi giày da đen nhánh, mặc âu phục, chỉ cần che đi cái đầu thì chẳng khác gì con người.
Nó dùng đôi tay của con người giơ rìu lên.
"Trương Tiểu Uy?" Ngu Hạnh đột nhiên lên tiếng.
Đây là câu đầu tiên hắn nói kể từ khi cánh cửa bị bổ ra, chiếc rìu vốn định bổ xuống đầu hắn cứ thế dừng lại giữa không trung.
Lĩnh ban nhìn chằm chằm hắn, bỗng nhiên nhếch mép cười.
Nụ cười của một con dê thật sự rất kỳ quái.
Từng sợi thịt vụn dính máu rỉ ra từ kẽ răng, tên lĩnh ban mặt dê nói với giọng điệu quái dị: "Ngươi đã phát hiện ra hết rồi."
Thi thể tan tành của Trương Tiểu Uy con người đang nằm rải rác trên sàn nhà lạnh như băng của phòng đông lạnh.
"Các ngươi là cùng một người à..." Ánh mắt Ngu Hạnh thoáng phức tạp, "Thật nhìn không ra."
Bành!
Rìu bổ xuống.
Ngu Hạnh né người tránh đi, hắn đang suy nghĩ, nên giải quyết tên lĩnh ban ngay tại đây, hay là để nó sống thêm một thời gian nhằm moi thêm manh mối.
Đang suy nghĩ, khóe mắt hắn bắt gặp một bóng trắng, Ngu Hạnh quay đầu nhìn lại.
Một nữ nhân mặc đồ bếp đang đứng ngoài cửa, gương mặt quen thuộc không chút cảm xúc, nhưng lại nhướng mày khi bốn mắt chạm nhau với Ngu Hạnh.
Khúc Hàm Thanh đưa tay vẫy hắn, dùng khẩu hình nói: "Đến bên này."
Xem ra, là có chuyện muốn nói.
Ngu Hạnh quyết định tạm tha cho tên lĩnh ban mặt dê một mạng.
Hắn dùng tốc độ nhanh đến mức không ai kịp phản ứng thoát ra khỏi phòng đông lạnh, tên lĩnh ban mặt dê nhấc chân đuổi theo, nhưng lại bị những cành cây vặn vẹo đột ngột mọc lên từ mặt đất chặn đường.
Những cành cây dày đặc không sợ rìu, thay thế cánh cửa chặn kín phòng đông lạnh.
Lĩnh ban dường như không lường trước được tình huống này sẽ xảy ra, trong lúc nó còn đang ngơ ngác, Ngu Hạnh đã đi tới bên cạnh Khúc Hàm Thanh.
Khúc Hàm Thanh níu tay áo Ngu Hạnh, không nói một lời kéo hắn ra hành lang, vừa đi vừa nói: "Người đầu bếp làm việc cùng ta trong bếp cũng tên là Trương Tiểu Uy, giống hệt tên trên bảng tên của lĩnh ban."
"Ta nghi ngờ, toàn bộ cửa hàng thịt nướng này chỉ có một cái tên đó, hay nói đúng hơn, chỉ có một người này."
Trương Tiểu Uy, từ con người thành phi nhân loại, từ kẻ bị phanh thây đến kẻ lột da mặt người khác, từ đầu đến cuối, hắn chính là vấn đề duy nhất và cũng là đáp án duy nhất.
Ngu Hạnh có thêm manh mối từ chiếc bảng tên, nên suy nghĩ của hắn toàn diện hơn Khúc Hàm Thanh.
Hắn nhìn con dao gọt hoa quả sáng loáng sau lưng Khúc Hàm Thanh, mở miệng hỏi: "Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?"
Khúc Hàm Thanh quay đầu lại nhìn hắn, nghiêm túc trả lời: "Nhà vệ sinh nữ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận