Trò Chơi Suy Diễn

Chương 399: Địa ngục của Alice - Tất nhiê...

Cái gì đang lăn qua?



Hay là có xe đẩy đồ ăn bị ai đó đẩy qua?



Những người ngồi ở bàn dài không khỏi nghi ngờ trong lòng, đồng thời bị tiếng động đột ngột này làm cho căng thẳng.



Việc mất thị lực đột ngột khiến tất cả mọi người đầu cảm thấy bất an.



Tuy nhiên, trước khi họ kịp đưa ra những cảm xúc không thể kiêm chế hơn, những chân nến trên bàn dài lần lượt sáng lên. Ánh sáng của bốn chân nến bao trùm xung quanh chiếc bàn dài, phản chiếu khuôn mặt tươi cười của những người đeo mặt nạ. Mọi người khi nhìn thấy nhau đầu giật mình. Dư Hạnh thậm chí còn run rấầy khi nhìn thấy Hoang Bạch đối diện trực tiếp với mình.



Trước mặt họ, những chiếc đĩa được đậy bằng nắp bạc hình bán nguyệt chợt xuất hiện trên bàn. Không chỉ vậy, rượu vang đỏ, đồ uống, trà và các loại đồ uống khác cũng xuất hiện trên bàn.



Mùi thơm của các món ăn tỏa ra từ phía dưới, khiến mũi Dư Hạnh giật giật, nảy sinh một chút mong chờ đối với bữa tối.



Tuy nhiên, sự chú ý của những người khác khác với Dư Hạnh. Ít nhất hắn có thể nhìn thấy sau một cú sốc ngắn, mọi người đều phớt lờ sự xuất hiện đột ngột của đĩa thức ăn và nhìn vào người BoSs.



Khác với chiếc ghế trống vừa rồi, giờ đây ở đó có một bóng người với thân hình mảnh khảnh.



Ngọn nến lay động một lúc. Đột nhiên, một đôi mắt to màu đỏ như máu và đôi môi đỏ mọng đập vào mắt họ, khuôn mặt nhợt nhạt như xác chết biến thành khuôn mặt của một thây ma vô cảm. Trong ánh nến, sức sát thương càng tăng gấp đôi! "AI" Cô gái tên Hoang Bạch dường như sợ hãi hơn, đang định hét lên mà không để ý nhưng Hòe ở một bên đã nhanh chóng đưa cho cô ấy một hạt dẻ sau gáy để ngăn cản cô ấy khỏi hét lên, giọng nói bị nghẹn lại trong cổ họng.



Cô ấy ôm đầu, ấm ức co rúm lại. Nhớ tới mình không nên lên tiếng để thu hút sự chú ý của Boss, cô ấy bất động và bắt đầu giả chết. Bóng người đó cười nhẹ nhưng trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, đôi mắt đỏ tươi nhìn xung quanh tám suy diễn giả, mang theo ý thăm dò mơ hồ.



Lúc sau, Dư Hạnh mới liếc nhìn bóng người đó. Giống như những người khác, hắn tránh nhìn vào bóng người đó một lúc, rồi nheo mắt lại nhìn nó. Bóng người này là hình dáng của một phụ nữ bình thường, uể oải tựa lưng vào lưng ghế, nghịch nghịch bộ móng tay dài được sơn màu đỏ.



Mái tóc đen của ả ta được tết thành một búi phức tạp và tinh tế kiểu phương Tây, với vài lọn tóc ở hai bên má. Ả ta đang mặc một chiếc váy lolita quen thuộc, vẫn có màu đỏ và đen làm chủ đạo, trên đó được đính nhiều viên ngọc quý phản quang ánh sáng lấp lánh.



Dư Hạnh càng nhìn càng cảm thấy, so với trang phục của hắn thì việc hắn có vô tình đánh rơi một viên hồng ngọc nhỏ cũng không đáng để tức giận, thật là một sự nhỏ nhen bất ngờ.



Đúng vậy, đây là Alice! Nhưng... Đó là Alice 2.0 với phong cách thẩm mỹ đã được thay đổi.



Lần này, Alice không hề mang đến cảm giác máy móc. Chuyển động của ả ta trơn tru và tự nhiên, giống như một người sống. Tuy nhiên, áp lực không hề giảm bớt mà trái lại có cảm giác kỳ lạ hơn một chút.



"Xin chào, tôi là Alice. Chào mừng đến với lâu đài cổ của tôi - công viên giải trí của tôi." AIice hơi tiếc nuối vì không tìm được gã đáng ghét mà ả ta đang tìm kiếm như mong đợi nên ả ta hơi ngồi dậy và bắt đầu làm công việc giới thiệu như thường lệ.



Những người ngồi hai bên không dám nói một lời, cũng không biểu thị thái độ ủng hộ ả ta.



Người quản gia đứng sau ghế của Alice võ tay: "Chào mừng."



Tận lực trách nhiệm!



Sau khi quản gia vỗ tay, Tăng Lai và Hòe cũng bắt đầu võ tay, trong sảnh chỉ có tiếng võ tay thưa thớt.



AIlice có vẻ rất hài lòng, ấn vào tay mình: "Cảm ơn du khách đã nhiệt tình. Tôi tin rằng mọi người đã phải đi một chặng đường dài để đến được đây và bụng các bạn đã đói cồn cào rồi. Tôi sẽ không trì hoãn thời gian dùng bữa của mọi người. Tôi ở đây... Để thêm một chút niềm vui vào trải nghiệm của tất cả các bạn.”



Dư Hạnh cảm giác Tăng Lai ở bên cạnh mình đang trở nên nghiêm túc.



Rõ ràng, những gì Alice sắp nói chỉ là một phần bổ sung của quy tắc, nếu mọi người có hiểu sai, có thể sẽ chết trong vài giờ tới.



"Ừm..." Alice dường như đang đột ngột suy nghĩ. Sau vài giây, ả ta nhấn mạnh: "Vậy đi, lần đầu tiên dùng cơm, chúng ta hãy vui vẻ thoải mái nhé. Trước bữa sáng ngày mai, mỗi người trong số các bạn phải đi vào hơn mười căn phòng kín."



"Chỉ có người đầu tiên vào mỗi phòng mới được tính là thành công. Sau khi mọi người vào đủ số phòng theo yêu cầu, phòng thứ mười một sẽ không được tính. Trong phòng gặp được thứ gì đầu phải xem vận may của các bạn. Hi vọng các bạn có thể gặp phải điều gì đó và để lại ấn tượng sâu sắc trong chuyến đi này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận