Trò Chơi Suy Diễn

Chương 452: Địa ngục của Alice - Có đau...

Bất kể là theo cách nào, cũng có thể chứng minh Hàn Tâm Di thích ứng với thế giới hoang đường dễ như trở bàn tay. Chưa bàn đến năng lực suy diễn, chỉ nói đến việc giết người cướp tế phẩm, chắc chắn cô ta thuần thục hơn bất cứ ai.



Dư Hạnh xoa bóp bả vai nặng trịch, cảm thấy thể lực của mình đang liên tục giảm sút, khiến cho cơ thể vốn đã yếu ớt của hắn càng mệt mỏi hơn. Tứ chi Dư Hạnh tê rần, đầu óc cũng bắt đầu mơ hồ, còn búp bê cầu nắng thì càng lúc càng có sức sống, thậm chí tới cả cơ thể cũng sắp hóa thành thật.



Tới gần chiếc ghế tựa kia, hắn nhìn thấy rõ hơn, chiếc ghế tựa kia vô cùng đẹp mắt, phong cách khác hẳn với căn phòng điêu khắc



“Hì hì hì... Ôm một cái nào!” Dường như con quỷ không biết nói gì khác, khi hào hứng, nó cũng chỉ bảo rằng “ôm một cái”. Thấy trạng thái của Dư Hạnh càng lúc càng bất ổn, bàn tay nhỏ nhắn của con quỷ đặt lên cổ Dư Hạnh, ¡in lên đó hai dấu ấn đen tuyền.



Dư Hạnh liếc xéo nó, tỏ vẻ khó chịu, nhận ra con quỷ có vẻ sắp hóa thành thực thể, hắn lại đưa tay ra chạm vào nó. Lần này, hắn tóm được cánh tay của con quỷ, rồi nhấc mạnh lên.



“Ôm tôi một cái nhé? Ôm một cái đi mà!” Gương mặt con quỷ dữ tợn, nó ra sức giãy giụa, khiến cánh tay Dư Hạnh phát đau, nếu như là một người bình thường, chắc chắn sẽ thua cuộc trong pha đọ sức này.



Cũng may, Dư Hạnh là một kẻ có điểm thuộc tính hết sức bất thường, tuy rằng thể lực bị xếp vào hàng phế vật, nhưng nếu bàn về sức lực, cơ bắp trên cánh tay hắn cũng không phải dạng vừa. Hắn giữ chặt lấy con quỷ, dùng một tay ném văng nó ra xa. Con quỷ bay một đường hoàn hảo trên không trung, sau đó tiếp đất nghe “bộp” một tiếng, hệt như lúc Hàn Tâm Di đá con rối của hắn ra xa Vậy.



Dư Hạnh: Thủ dai.jpg



Sau khi trút được gánh nặng, hắn thở dốc, đưa tay đỡ lồng ngực như muốn nổ tung ra. Ngay sau đó, hắn nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng từ phía sau lưng. Dư Hạnh nhướng mày, thuận thế khom lưng, chống gối, nửa quỳ dưới đất. “Ồ? Anh thấy mệt rồi sao? Em còn tưởng anh đánh đấm giỏi như thế, thì thể lực cũng phải khá khẩm lắm chứ.”



Quả nhiên, giọng nói của Hàn Tâm Di vang lên từ phía sau. Hắn giả vờ kinh sợ, duỗi thẳng lưng, tỏ vẻ bàng hoàng quay đầu lại.



Hàn Tâm Di cười tủm tỉm, cô ta đứng cách hắn khoảng chừng hai mét, nhân lúc hắn vẫn đang “ngây người”, bàn tay mềm mại của cô ta chạm lên ngực hắn, sau đó, cô ta bất ngờ đẩy mạnh một cái!



Vì thế, Dư Hạnh lảo đảo lùi ra đằng sau vài bước, phía sau hắn chính là chiếc ghế tựa đặc biệt ngay giữa căn phòng, theo quán tính, hắn ngã ngôi ra ghế tựa.



Vào thời khắc Dư Hạnh mất đà ngồi xuống ghế tựa, căn phòng tăm tối bỗng xuất hiện một luồng sáng màu xanh sẫm, bao phủ toàn thân hắn, hắn cúi đầu nhìn. Thì ra từ trong chiếc ghế, có rất nhiều thứ phát sáng đang chui ra, bàn tay đại oán linh mặt, bọn chúng bay lượn trên không trung, nối thành một dây dài, có con vầy quanh hông Dư Hạnh, có con lại bám vào tay vịn, như một kiểu giam cầm nào đó. .. Suy đoán của hắn không sai một ly, ngay sau đó, hệ thống lên tiếng nhắc nhở: [Bạn đã bị tế phẩm quy tắc “Cấm Đoán Chỉ Ý”, trong vòng ba mươi giây, không thể rời khỏi chiếc ghế, không thể sử dụng bất cứ tế phẩm nào, cũng không thể sử dụng đạo cụ.]



[Tra ra được số liệu của tế phẩm có sai sót... Đã sửa lại, tra được tế phẩm cao cấp hơn tế phẩm cấp quy tắc, có thể bỏ qua hiệu quả của Cấm Đoán Chỉ Ý.]



[Tế phẩm “%&%#“ (số liệu sai) có thể sử dụng bình thường.] Phát hiện mình bị giam cầm, Dư Hạnh vốn chỉ có ý định ngồi yên xem kịch, để xem Hàn Tâm Di định giết mình như thế nào.



Nhưng trong lời nhắc của hệ thống, có một từ đã hấp dân sự chú ý của Dư Hạnh.



“Cấp quy tắc”?



Tế phẩm cấp quy tắc là tế phẩm gì, có gì khác với những tế phẩm còn lại? Hình như hắn lại bất ngờ khám phá ra một thông tin mới nào đó...



Dư Hạnh rất hào hứng. Từ khi trở thành suy diễn giả đến giờ, hắn đã nhìn thấy biết bao nhiêu tế phẩm khác nhau qua mặt nạ nhân cách, nhưng hắn lại không có bao nhiêu thông tin về những tế phẩm ấy. Tiến độ điều tra ra chân tướng cứ dậm chân tại chỗ, vậy mà lại có tiến triển ở một nơi không ai ngờ tới như thế này!



Hàn Tâm Di cũng mừng như điên, cô ta nhìn người thanh niên đẹp như tạc đang ngồi trên ghém không thể cử động, không giấu nổi niềm vui trong lòng.



Nhìn đi, đây là hậu quả của việc không thuận theo cô ta đấy... Cũng chỉ là một tên ma mới, thăng cấp chưa được bao lâu mà thôi. Trước đây cô ta xuống nước, hình như lại khiến người mới này ảo tưởng, còn cho rằng bản thân có thể giết được cô ta nữa chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận