Trò Chơi Suy Diễn

Chương 505: Địa Ngục Của AIlice - Phía sau bụi gai (3)

Dư Hạnh giải thích rất chỉ tiết cho Tăng Lai trên đường trở về và bao gồm cả những thông tin mà quản gia đã tiết lộ cho hắn.



Vì vậy bây giờ hai người có đủ thông tin nên việc trao đổi trở nên dễ dàng hơn. Dư Hạnh nói: "Tôi nghĩ lúc ban đầu Trầm lựa chọn phóng hoả cũng là do đã biết được sự thật thông qua một cách nào đó rồi mới lợi dụng điểm yếu đó để phóng hoả. Người đó có vẻ khá thú vị."



"Có lẽ là như vậy. Nhưng chỉ nhìn từ vẻ bề ngoài và tên tuổi thì tôi chưa từng nghe nói về người này. Ít nhất người đó không phải là ngôi sao suy diễn giả." Tăng Lai suy nghĩ một chút rồi khẳng định nói.



Nếu nói Dư Hạnh, người không bao giờ quan tâm đến ngôi sao suy diễn giả không biết về Trầm thì cũng không cần phải nói. Thế nhưng đến cả Tăng Lai, một người thường xuyên phân tích dữ liệu và viết chiến lược, là một nửa là nhà phân tích học thuật về suy diễn giả cũng nói rằng bản thân hắn ta chưa từng nghe nói về Trầm thì người này thực sự rất khó để tìm ra thông tin. Dư Hạnh nhún vai không biết nên nói gì hơn. Trong lúc này, một phần lớn bụi gai đã bị đốt cháy và cuối cùng đã lộ ra một cái gì đó ở phía sau.



Qua bức tường lửa, cả hai người cùng nhìn vào bên trong.



Quả nhiên ở phía bụi gai có một căn phòng bí mật. Căn phòng cũng không rộng lắm. Ở giữa có đặt một cái tủ kính trưng bày rất lớn. Và bên trong tủ kính đó có một chậu hoa hồng đang nở rộ, chậu hoa vốn được nữ tu cầm cẩn thận nay được đặt ở trong đó. Trên lớp kính phản chiếu ánh sáng màu cam đỏ của ngọn lửa và một bóng người cao lớn. Người đứng sau ngọn lửa có đôi mắt đen nhánh dường như đang bị nhuộm bởi ánh sáng rực rỡ của ngọn lửa. Khóe mắt của người đó khẽ nhấch khiến người ngoài nhìn vào có cảm giác như người đó đang cười nhưng lại vẫn có thể cảm nhận được một sự lạnh lùng trong đó. Đó là Dư Hạnh nhìn thấy bản thân hắn trên kính.



Trông có vẻ không thân thiện lắm.



Sau đó Dư Hạnh thu bớt lại sự sắc bén ở bên trong đôi mắt rồi nhìn về phía Tăng Lai, nói: "Chúng ta cũng nên cảm ơn Trầm vì một chuyện nữa." “Hả?” Tăng Lai vừa đắm chìm trong cảm giác vui sướng vì tìm được hoa hồng vừa bắt đầu cảnh giác với mọi thứ ở xung quanh.



Mặc dù Tăng Lai không nhận được bất kỳ lời nhắc nhở nào từ hệ thống nhưng hắn ta cũng biết rằng Alice có thể cảm nhận được trạng thái của hoa hồng qua lời thông tin mà Dư Hạnh cung cấp. Như vậy chắc chắn rằng cô ta sẽ sớm chạy đến nơi này. Bọn hắn càng tốn thời gian ở đây thì sẽ càng dễ bị Alice bắt gặp. Điều này chính là tiết tấu phải đối mặt trực diện với BOSS đó! Dù bên trên có Hoè và Hoang Bạch có thể kéo dài thời gian nhưng không thể kéo dài quá lâu.



Vì vậy khi nghe Dư Hạnh vẫn nhắc đến Trầm thì phản ứng của Tăng Lai có hơi qua loa, không có để tâm.



Nhiều cành gai rơi xuống đất. Chúng rơi gãy ở nhiều nơi khác nhau rồi chồng chất lên nhau trên mặt đất. Cuối cùng một lối đi đã xuất hiện ở trước mắt hai người.



Cho đến khi lối đi trở nên đủ lớn để một người đi qua thì Dư Hạnh mới tiếp tục nói: “Ban đầu Trầm đã đốt cháy toàn bộ đường hầm. Thậm chí ngọn lửa còn lan đến gần tầng năm nhưng lại không thể nào đốt cháy được một bông hồng quan trọng nhất. Điều này đã chứng minh một việc...”



"Đoá hoa hồng mà mà Pháp sư đã tặng cho Alice không hề sợ lửa."



Trước khi Tăng Lai định nói điều gì đó thì hắn ta nhìn thấy Dư Hạnh lấy tay che mắt khỏi ánh lửa chói lọi rồi bước vào lối đi trên bức tường lửa. "Anh không sợ bị đốt à." Tăng Lai nhíu mày. Hắn ta cũng không chịu thua nên cúi người và bước vào.



Ngọn lửa lướt qua vết thương trên da của Tăng Lai khiến hắn ta nhăn mặt vì đau đớn. Hắn ta ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Dư Hạnh đã vứt chiếc bật lửa không còn tác dụng xuống dưới đất rồi mở nắp kính ra. Sau đó Dư Hạnh rút ra từ túi một ống mồi lửa, đồ vật đã gây ấn tượng vô cùng sâu sắc đối với Tăng Lai. Dư Hạnh nhanh chóng sử dụng ống mồi lửa khiến ngọn lửa bùng lên mạnh mẽ rồi hắn không chút do dự mà đưa ống mồi lửa về phía bông hồng. Không có chuyện gì xảy ra. Khi bông hoa hồng này chạm vào ngọn lửa thì nó vẫn đứng im một chỗ, không bị lửa đốt cháy. Điều này đã tạo ra sự tương phản rõ rệt so với bức tường bụi gai vẫn quẳn quại cháy trong đám lửa.



Dư Hạnh đưa ống mồi lửa cho Tăng Lai. Sau đó hắn thử phá hủy trực tiếp. Tuy nhiên bông hoa hồng giống như một chiếc hộp cần đòn bẩy để mở ra chứ không thể mở bằng sức mạnh. Mỗi cánh hoa của bông hoa hồng này rất mầm mại nân khi không thể dùng sức mình để phá huỷ. Thậm chí ngay cả hành động của Dư Hạnh muốn đưa tay vào chậu hoa để đào ra cành rễ của bông hoa hồng cũng bị hệ thống ngăn chặn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận