Trò Chơi Suy Diễn

Chương 32: A Linh (thanh lý tiểu đội hạn định thời trang)

Chương 32: A Linh (Bộ trang phục đặc biệt của tiểu đội thanh lý)
Hoàng hôn ngả về tây.
Căn cứ số 51 của người sống sót bị che phủ bởi rừng cây xanh um tươi tốt, mấy người trẻ tuổi mặc trang phục tác chiến màu trắng đi tới từ những hướng khác nhau, gặp nhau ở cửa chính căn cứ.
Trong số đó, một thanh niên mặt Tây, tóc vàng hoe ngẩng đầu ngáp một cái, mặt mày đắng chát: "Cuộc tuần tra hôm nay cuối cùng cũng kết thúc, đói chết ta rồi. Vừa nãy đi ngang qua bộ phận hậu cần, nghe các nàng bảo món thịt hôm nay trong nhà ăn là móng heo... Ta thật sự tuyệt vọng quá."
"Có ăn là tốt rồi, cuộc sống mới khá lên một chút, ngươi đã bắt đầu chọn ba lấy bốn, sao không chết đói luôn đi!" Nữ nhân cao gầy liếc mắt.
Hai người bắt đầu đấu khẩu, những người khác đã quá quen với cảnh này. Người đàn ông cao lớn cười ha hả, quay đầu nói với thanh niên buộc tóc đuôi ngựa đi theo sau hắn: "A Linh, đừng để ý, hai người họ chính là kiểu tương ái tương sát, miệng lưỡi thì đủ kiểu công kích, nhưng thực tế lại là tình bạn quá mệnh giao tình đấy."
"Phi, lão Cao im miệng, ai với hắn là quá mệnh giao tình chứ." Nữ nhân cao gầy lập tức phủ nhận như thể vừa nghe thấy thứ gì bẩn thỉu, nhưng khi nhìn thấy thành viên mới A Linh đang mỉm cười bên cạnh lão Cao, nữ nhân vẫn thu liễm lại tính cách mạnh mẽ một chút, giọng điệu thay đổi, ân cần hỏi: "À này, A Linh, ngày đầu tiên đi tuần tra cảm giác thế nào?"
Linh Nhân, người đã làm cái đuôi nhỏ của đội trưởng tiểu đội thanh lý cả ngày, mỉm cười, ánh mắt tràn đầy vẻ ôn hòa và thong dong. Sự mệt mỏi thể lực dường như khá rõ rệt với những người trẻ tuổi kia lại không hề hiện rõ trên người hắn.
Nữ nhân dịu dàng với hắn, hắn liền đáp lại nữ nhân càng dịu dàng hơn. Linh Nhân sửa lại cổ áo hơi nhăn, lễ phép đáp: "Ta rất ổn. Trước khi virus xuất hiện, ta theo gia phụ học võ, thể chất không yếu như vẻ ngoài đâu."
"Oa!" Nữ nhân kinh ngạc tỏ vẻ tán thưởng, "Không ngờ thân hình nhỏ nhắn này của ngươi lại từng học võ, thảo nào thấy ngươi buộc tóc đuôi ngựa trông khí chất ngời ngời thế!"
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi khiến thanh niên tóc vàng đứng cạnh có chút ghen tị, hắn cũng lấy tư cách tiền bối ra khích lệ thành viên mới của tiểu đội thanh lý một câu, sau đó liền kéo nhẹ tay áo nữ nhân: "Cây Trúc, mau điền xong nhật ký tuần tra đi, chúng ta đi ăn cơm!"
Tiểu đội thanh lý cần phụ trách công việc tuần tra hàng ngày.
Trong toàn bộ căn cứ số 51, các tiểu đội thanh lý do từng đội trưởng phân quản cộng lại có khoảng hơn 100 người. Có đội phụ trách việc ra ngoài tìm người, tiêu diệt virus hàng tuần, cũng có đội phụ trách tuần tra bảo an bên ngoài và bên trong căn cứ.
Việc sắp xếp ca làm của nhóm sau không cố định, thường xuyên cần điều chỉnh dựa trên tình hình thực tế. Người quản lý sẽ ưu tiên để những người quen biết tuần tra cùng nhau, như vậy sẽ giúp nhanh chóng tỉnh táo và tìm kiếm sự trợ giúp từ người đáng tin cậy khi có sự cố bất ngờ xảy ra.
Hôm nay, ca tuần tra ban ngày phụ trách khu rừng ngoài căn cứ có sáu thành viên. Cây Trúc và A Kim là đồng đội cũ, lão Cao là một tiểu đội trưởng, dạo gần đây vẫn luôn dẫn theo người mới đến trong đội là A Linh làm quen với công việc của tiểu đội thanh lý, nên việc tuần tra đương nhiên cũng được xếp cùng nhau.
Hai đội viên còn lại không thích nói chuyện phiếm lắm, sau khi tập hợp ở cổng chính, liền bắt đầu điền vào nhật ký tuần tra của mình – đó là bảng biểu ghi chép tình hình tuần tra trong ngày có gì bất thường không và cách ứng phó.
Thông thường mà nói, nếu có thể tuần tra bình thường cho đến chạng vạng và trở về đúng giờ quy định, về cơ bản có nghĩa là không gặp phải chuyện gì không thể giải quyết. Họ sẽ giao bảng biểu cho thành viên ca đêm thay ca, để thành viên ca đêm dựa vào nội dung trên bảng biểu mà cẩn thận tuần tra.
Mà thành viên ca đêm khi giao ca vào sáng sớm sẽ mang bảng biểu của ngày hôm đó đi, nộp lên văn phòng của người quản lý.
Sau vài câu trao đổi đơn giản và khách sáo, lão Cao liền đưa nhật ký tuần tra vào tay Linh Nhân, để hắn viết.
Mỗi lần tiểu đội thanh lý có người mới đến đều phải được bồi dưỡng cẩn thận tỉ mỉ, tránh để xảy ra sự cố đáng tiếc khi cần phải một mình đảm đương một phía.
Linh Nhân biểu hiện cực kỳ giống một người bình thường. Hắn cởi bỏ đôi găng tay trắng đồng bộ với trang phục tác chiến, đi đến chiếc bàn gỗ đặt cố định ở cổng chính căn cứ, quay người lại viết.
Mái tóc đuôi ngựa buộc cao của hắn vừa vặn lướt qua vị trí xương bả vai, nếu nhìn từ phía sau, trông đặc biệt giống một nữ sinh.
Lão Cao nhìn bóng lưng hắn, gãi gãi đầu.
Hơn một tuần lễ trước, hắn thế nào cũng không tin một thanh niên trông có vẻ tay trói gà không chặt như vậy lại có thể thành công gia nhập tiểu đội thanh lý. Nhưng người đã được phân vào đội của hắn, nên khi dẫn dắt người mới, hắn vẫn rất tận tâm tận lực.
Sau một tuần tiếp xúc, lão Cao phát hiện A Linh chỉ có vẻ ngoài mềm mại mà thôi. Khi nói chuyện thì ôn hòa lễ phép, làm việc thì quả quyết, trước nay không kêu khổ kêu mệt, cũng gần như chưa từng sợ hãi những tình huống dị thường do virus gây ra.
Bộ trang phục tác chiến đặc chế mặc trên người A Linh không những trung hòa đi khí chất ôn nhu kia mà còn tăng thêm một loại cảm giác giỏi giang và cứng cỏi, có thể khiến từ ngữ hình dung chuyển từ "mỹ" sang "soái".
Trong căn cứ không ít tiểu cô nương đều đang dò hỏi hắn về chuyện của A Linh.
Ngay lúc lão Cao vừa vui mừng lại vừa đố kỵ ghen ghét, Linh Nhân đã quay lưng về phía lão Cao điền xong nhật ký tuần tra, đậy nắp bút lại, liếm liếm khóe môi dưới.
Thành viên phụ trách ca đêm vẫn chưa đến, có lẽ đang ăn cơm tối. Nhưng bọn họ cũng không cần phải đợi ở đây, chỉ cần đặt nhật ký tuần tra dưới cái chặn giấy kim loại trên bàn gỗ là được.
Ngoài cửa chính có camera giám sát, về cơ bản sẽ không có ai to gan dám động vào nhật ký tuần tra ngay trước mặt camera.
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc ấn chặt cái chặn giấy xuống, linh cảm của Linh Nhân chợt lóe lên, ánh mắt hắn liếc nhìn xuống đáy cánh cổng kim loại đang đóng của căn cứ.
Có thứ gì đó đã tìm cách lách qua khe cửa chui vào.
Nếu là người bình thường có lẽ sẽ không chú ý tới, nhưng thị lực của Linh Nhân không phải người thường, hắn nhìn rất rõ, đó là một đôi chân người giấy.
Đôi chân ngắn bằng giấy.
Ngay khoảnh khắc hắn nhìn sang, đôi chân ngắn còn khựng lại một chút.
Ha... Trong mắt Linh Nhân lóe lên một tia hứng thú.
Có người thật đúng là kiên trì không ngừng nhỉ, cứ thích nhìn trộm nhất cử nhất động của hắn như vậy sao?
Đêm qua lúc tuần tra đã bị hắn bóp chết một người giấy rồi, vậy mà một chút cũng không biết thu liễm. Sáng nay lúc hắn tắm rửa lại dìm chết một cái nữa, mà bây giờ tuần tra vừa xong, liền lập tức ngựa không ngừng vó đến giám sát hắn.
Ặc.
Hắn không chủ động đi tìm phiền phức, nhưng đối phương trông có vẻ... giống như mong hắn đi tìm phiền phức vậy. À, là Ma thuật sư sao?
Trong ánh mắt Linh Nhân lóe lên thứ ánh sáng khó hiểu, không ai nhìn ra được thái độ thật sự của hắn là gì.
Lão Cao kiểm tra một lượt nhật ký tuần tra hắn viết, xác nhận không có vấn đề gì, liền hỏi: "A Linh à, cùng đi nhà ăn ăn cơm chứ? Tối nay ngươi không có nhiệm vụ, có muốn làm gì không? Ví dụ như đi tham quan khu vực nào đó?"
"Không được đâu, đội trưởng." Linh Nhân quay đầu lại, ánh mắt lập tức trở nên trong veo sạch sẽ, nụ cười trên mặt cũng hoàn mỹ không tì vết, như gió xuân làm tan tuyết, "Bữa tối ta muốn ăn cùng bạn bè. Gần đây bận rộn công việc của tổ tuần tra, đã bỏ bê hắn mất rồi. Hắn đã ba lần bốn lượt nhắc nhở ta, nếu ta còn không đi tìm hắn, hẳn là hắn sẽ rất tức giận."
Bạn cần đăng nhập để bình luận