Trò Chơi Suy Diễn

Chương 634: Mộng Yểm (6) - Bịa đặt (4)

Thật sự coi cô ấy là con ngốc hả?



Dư Hạnh hoàn toàn không ý thức được việc mình đã khiến người ta tức giận: "Ồ."



[Hả? Khoan khoan, nói dối là sao vậy?]



[Sao bọn họ lại biết Chu Tuyết nói dối?]



[Rõ ràng là tôi đã theo dõi từ đầu đến cưới, nhưng lại không xứng được suy nghĩ cùng bọn họ.]



[Thế giới hoang đường lạnh lẽo như thế, chỉ có khuôn mặt của Hạnh mới có thể làm tôi cảm thấy ấm áp hơn một chút.]



[Dậy đi ông cháu ơi, trước đây ông cháu chưa nhận ra hả? Có khi những gì ông cháu thấy chỉ là ảo giác thôi.]



[Tôi mặc kệ đấy. Nhân sinh ngắn ngủi, tận hưởng thú vui trước mắt, từ nay về sau, mỗi một giấc xuân mộng của tôi đều có mặt.]



[...]



[Người anh em thật lợi hại.]



[Không, thật ra tui là con gái đó.]



Bình luận hằng ngày lệch khỏi chủ đề.



Dư Hạnh tùy tiện cầm một cây bút trên bàn rồi xoay nó trên đầu ngón tay: "Cô ấy nói rằng bà nội đã đưa miếng ngọc cho mình trước khi bà qua đời. Chuyện này có thật hay không thì tạm thời không bàn tới, trước tiên ta chỉ nói về người đàn ông và người phụ nữ trong giấc mơ kia. Nếu bọn chúng thật sự đã làm cô ấy sợ hãi cùng cực như những gì đã nói... Cô ấy sẽ không nhiệt huyết với dự án trò chơi hiện tại như thế này."



Hắn nhớ rõ là Chu Tuyết đã bỏ ra rất nhiều công sức vào trò chơi "Mộng Yểm" này. Nếu thật sự sợ hãi Quỷ Tân Nương, cô ấy sẽ không tiếp tục nhớ thêm nhiều chi tiết ở trong giấc mơ, để rồi cố gắng sao chép chúng vào thiết kế của trò chơi.



"Thái độ của cô ấy đối với công việc thì tôi không rõ lắm. Nhưng nếu, Quỷ Tân Nương mặc áo cưới màu đỏ và có niềm tin rằng hai thứ đó là ma quỷ, đồng thời sẽ làm mình bị thương, cô ấy không thể nào lại làm ngơ trước dây băng trên cổ tay tôi được." Triệu Nho Nho giơ tay lên. Bất cứ ai quen cô ấy đều biết, đây là một trong những tế phẩm của cô ấy.



Lần này, cô ấy đã cố ý lấy đoạn dây băng này ra khỏi mặt nạ nhân cách, trong lúc ăn cơm thì vẫy qua vẫy lại trước mặt Chu Tuyết mấy lần liền.



"Tôi là đàn bà con gái, đã từng dọa cô ấy một lần ở chỗ cầu thang, còn cột cả một đoạn dây băng màu đỏ lạc quẻ với trang phục như thế này, người sợ thật sẽ chỉ liên tưởng đến việc tôi có phải đã bị Quỷ Tân Nương ám vào người hay không thôi. Mà cô ấy thì sao, chẳng hề tỏ ra chút nghi ngờ gì cả, quá giả tạo."



Cô ấy chỉnh lại vài lọn tóc rơi xuống bên thái dương: "Nhưng dù cô ấy có nói dối bao nhiêu lần, tại sao lại nói dối, thì có một điều vẫn không thể thay đổi rằng... Cô ấy là mục tiêu bảo vệ của chúng ta. Dù lập trường của cô ấy đúng hay sai, chúng ta cũng chả thể làm gì được. Sự tồn tại của miếng ngọc đó có lẽ là thật, trọng tâm để vượt ải cũng nằm ở miếng ngọc này... Ngày mai tôi sẽ cùng cô ấy đến nghĩa trang thăm bà nội, tiện thể tìm hiểu thêm về miếng ngọc luôn. Nếu thực sự không được, có thể chúng ta sẽ phải hành động mạnh tay rồi."



"Đêm nay cứ xem tình hình trước đã. Đến cái lúc ý thức được nguy hiểm, cái gì nên nói cũng sẽ phải nói mà thôi." Dư Hạnh hơi kéo dài âm cuối ra, nghe thế nào cũng thấy hắn đang ung dung mà giễu cợt người khác.



"Ừm." Triệu Nho Nho vuốt mặt mình: "Lại nói, bên trong giấc mơ của Chu Tuyết thật sự là Quỷ Tân Lang và Lưu Tuyết hả? Hai người này sao có thể cùng xuất hiện trong giấc mơ của cô ấy được chứ..."



Dư Hạnh nói: "Sao biết được."



Trong giai đoạn đầu của nhiệm vụ, hắn cũng đã gián tiếp quen biết với tiểu thiếu gia đã chết đầu tiên thông qua không gian linh dị. Hắn không nghĩ rằng một con quỷ luôn muốn biến người khác thành tân nương khóc sẽ tạo ra những cảnh tượng như ngõ quỷ và âm trạch thế này.



Do lời nói dối của Chu Tuyết, hoặc là người phụ nữ trong giấc mơ có vấn đề, hoặc là người đàn ông trong giấc mơ có vấn đề... Chỉ có một trong ba khả năng này. Mà so với những chuyện này, điều hắn muốn biết hơn cả chính là…



Triệu Nhất Tửu đi đâu rồi?



Vì mục tiêu nhiệm vụ là bảo vệ Chu Tuyết, chí ít hệ thống suy diễn sẽ không để bọn họ không tiếp xúc với nhân vật Chu Tuyết quá lâu. Nhưng bây giờ đã gần một ngày trôi qua, Triệu Nhất Tửu vẫn chưa xuất hiện xung quanh Chu Tuyết.



Điều này là không hợp lý.



Trừ khi...



Sau khi trời tối, Triệu Nhất Tửu mới có thể tiếp xúc với Chu Tuyết, mà thời gian tiếp xúc cũng tương đương với bọn họ.



Chỉ cần vai diễn của Triệu Nhất Tửu không phải là một tên trộm trèo tường lẻn vào nhà, thì chỉ còn một khả năng.



Nhân vật mà hắn ta đóng vai không xuất hiện trong thực tế, mà là ở trong mộng.



Dư Hạnh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen, nét cười trên khóe miệng càng thêm thích thú.



Nếu đúng là như vậy, trước khi tìm ra cách tiến vào cõi mộng của Chu Tuyết, phải làm phiền anh Tửu chống đỡ một mình dài dài rồi...



"Chờ đã!" Triệu Nho Nho đột nhiên lên tiếng, cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn.



Hắn nhìn về phía Triệu Nho Nho, phát hiện sắc mặt đối phương có hơi nhợt nhạt.



"Sao vậy?"



Triệu Nho Nho sờ cánh tay nổi đầy da gà chỉ vì một ý nghĩ lóe lên trong đầu, có hơi mù mờ: "Cậu vào từ cửa sổ, vậy thì cái bóng mà tôi vừa thấy trong hành lang là ai?"



Dư Hạnh: "?"



"Bóng nào?"



"Chính là khi nãy tôi định tìm cậu, nhìn qua mắt mèo thì thấy cái bóng của một người đàn ông trông khá cao... Nhưng khi mở cửa ra thì không thấy đâu nữa. Tôi còn chưa kịp suy nghĩ kỹ thì hộp giấy của cậu đã rơi xuống rồi."



Đồng tử của Triệu Nho Nho co rút lại, cứng ngắc quay đầu lại hỏi Dư Hạnh: "Có phải là vừa nãy, tôi may mắn tránh được quỷ rồi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận