Trò Chơi Suy Diễn

Chương 706: Ước nguyện xưa (3) – Tán gẫu (2)

Sóng ngầm bắt đầu chảy cuồn cuộn. Chỉ có một số người thực sự đến để xem trò vui và bọn họ đều cảm thán trước thông tin mới.



[Ồ, hoá ra Hạnh là một công tử yếu đuối à!]



Chủ đề trong sóng bình luận ngày càng lạc đề, ngày càng đi xa. Trong khi đó Dư Hạnh đang ở trong màn suy diễn bắt đầu thở dài chán nản vì biết được bản thân hắn đang ở phe nào.



Điều này có được tính là một thú vui ác liệt của hệ thống không nhỉ? Nó biết rõ mình vừa mới có một đoạn tiếp xúc giao lưu với Linh Nhân là người đang đóng vai đại sư thế mà lại còn cố tình cho mình nhập vai nhân vật là một tiểu nhận cặn bã ở giai đoạn ba.



Mặc dù nhờ có thân phận như vậy thì mình có thể tiếp cận nhiều bí mật nhưng chỉ cần nghĩ đến việc đại sư có thể là Linh Nhân thì mình không thể nào thoải mái cho được.



Ôi! Không biết mình có cơ hội nào để đâm sau lưng đại sư không nhỉ?



Hắn ngồi lại trên giường, hai chân vắt chéo. Trong đầu đã bắt đầu tính toán tìm cách tiếp cận Lương ma ma.



Hoặc có lẽ Dư Hạnh nên đoán xem liệu thời gian của giai đoạn ba có nhảy vọt không?



Từ giai đoạn tiểu thiếu gia không chết cho đến giai đoạn Lưu Tuyết tàn sát toàn bộ Phương phủ thì ở giữa đó phải trải qua rất nhiều chuyện và toàn bộ tình tiết không thể hiện ra trong giai đoạn thứ ba. Nếu không thì suy diễn giả sẽ phải cố gắng đóng kịch ở dưới mí mắt của NPC và ác quỷ tận một hoặc hai tháng lận. Chẳng cần nói đến người khác, ngay cả kẻ thích diễn xuất như Dư Hạnh cũng cảm thấy việc đó nhàm chán và rất nguy hiểm.



Vì vậy Dư Hạnh có thể chắc chắn ở trong giai đoạn thứ ba sẽ cho dòng thời gian nhảy vọt, chỉ cắt ra những thời điểm thời gian quan trọng để suy diễn giả trải nghiệm.



Mặt khác điều này cũng chứng tỏ rằng hôm nay cũng là một ngày xảy ra chuyện gì đó.



Hiện tại Dư Hạnh cũng không quá quan tâm đến việc đi tìm kiếm Triệu Nhất Tửu và Triệu Nho Nho. Mặc dù nếu hắn biết được thân phận lúc này của bọn họ thì việc hắn bảo vệ Triệu Nhất Tửu và Triệu Nho Nho sẽ trở nên dễ dàng hơn. Nhưng hiện tại việc đó không quá cần thiết. Khi hai đội khác đến, nếu xác định được nhiều thân phận thì càng dễ bị lộ.



Rất nhanh những người hầu ở bên ngoài đã hoàn thành xong bữa cơm và bọn họ có một khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi.



Ba người đã đẩy cánh cửa bước vào trong. Dư Hạnh yên lặng quan sát bọn họ. Ngoài trừ chàng trai trẻ tầm mười lăm mười sáu tuổi mà hắn đã từng gặp thì lúc này có thêm hai chàng trai da đen hơn, lớn tuổi hơn một chút so với Tiểu Cận. Rõ ràng hai người này có mối quan hệ tốt hơn với nhau và không một ai nhìn Tiểu Cận lấy một cái mà chỉ nói một câu châm biếm.



"Ồ, hôm nay Lương ma ma chính thức thay trời hành đạo rồi kìa. Hôm nay bọn ta đã tận mắt chứng kiến ngươi bị đá một cú vào mông. Ôi trời ơi, chỉ cần nghe thấy tiếng thôi mà đã cảm thấy đau rồi."



Nhân vật của Dư Hạnh là kiểu người biết cãi nhau với người khác. Hắn nhìn thấy chàng trai trẻ giấu bánh bao trong ngực đang chuẩn bị mở miệng phản bác thì hắn liền cười lạnh một tiếng: "Âm dương quái khí. Nếu không phải ta đã biết ngươi từ trước thì ta còn tưởng người là thái giám đó."



"Ngươi!" Chàng trai châm biếm Tiểu Cận tức giận nói: "Lương ma ma sao không đánh sưng mồm của ngươi đi!"



Chàng trai còn lại dường như thích yên tĩnh nên khi nghe thấy tiếng ồn ào liền nhíu mày. Nhưng cậu ta cũng không trách móc bằng hữu của mình sao lại mở mồm ra gây chuyện trước mà nói chuyện với chàng trai giấu bánh bao trong ngực: "A Quế, ngươi ít tiếp xúc với Tiểu Cận đi. Người này không phải là người tốt. Cẩn thận có một ngày nào đó ngươi cũng bị đuổi ra khỏi phủ mà không biết lý do."



Dư Hạnh thực sự rất đồng tình với lời nói đó.



Chàng trai này nói đúng thật. Xem ra việc Tiểu Cận đi trộm đồ của phu nhân vẫn bị một ít người phát hiện.



Còn có mình phải cảm ơn hai anh bạn nhỏ này. Nhờ hai người mà bây giờ mình mới biết tên của cậu bé này rồi.



Dư Hạnh cũng không để ý nhưng A Quế đã nhỏ giọng phản bác: "Bạn tốt của ta không cần hai người quản. Ngươi đừng hòng ly gián ta và Tiểu Cận!"



Dư Hạnh: . . . Đứa trẻ ngốc này lại cứ cứng đầu thế nhỉ. Cậu mau tranh thủ thời gian rời xa loại người như này đi.



Cũng không biết Tiểu Cận đã làm gì mà khiến A Quế tin tưởng cậu ta như vậy.



Thấy A Quế không chịu nghe lời khuyên của mình nên hai chàng trai lớn tuổi hơn cũng lười nói nhiều. Bọn họ nhanh chóng dọn dẹp đồ trên giường một lúc rồi sau đó được gọi đi phụ giúp thầy thuốc Thôi.



A Quế và Tiểu Cận cũng cần đi. Lúc này vì phải đi ra ngoài nên không biết có bao nhiêu tai mắt của đại sư đang theo dõi Dư Hạnh nên hắn phải giả vờ đau đớn khiến A Quế cực kỳ đau lòng rồi chủ động ra đi ra đỡ lấy hắn.



Dư Hạnh khống chế không để cho toàn bộ sức nặng của cơ thể hắn đều đổ dồn lên người A Quế. Hắn bình tĩnh đi theo hai thanh niên lớn tuổi cho đến khi đến sân trong thứ năm.



Dư Hạnh có ấn tượng rất sâu sắc về nơi này. Vì trong giai đoạn thứ nhất con đường thoát thân chính là quan tài đã được đặt ở đây. Toàn bộ kiến trúc lúc đó đều được sử dụng làm linh đường.



Ở giai đoạn thứ hai thì hắn cũng không đi vào nơi này nhưng qua lời Triệu Nhất Tửu kể lại thì có vẻ lúc đó không có gì bất thường ở đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận