Trò Chơi Suy Diễn

Chương 455: Địa Ngục Của Alice - Cải tử h...

Đôi mắt bắt đầu tan rã, ý thức đứt quãng, nỗi đau trên cơ thể và sự lạnh lẽo trong tâm hồn tra tấn hắn. Dư Hạnh cảm thấy sự mệt mỏi vô biên ập đến trái tim, tầm mắt hắn ngày càng tối, hình như hắn nghe thấy tiếng cười nhạo từ miệng mình.



Hắn đang cười chính mình. Chỉ là... Không phải lần nào hắn cũng cố ý khiến mình thảm hại như vậy, như thể hắn mắc hội chứng Stockholm.



Có thể là già rồi, sống càng lầu, lại càng khoa trương.



Tất cả đều do Chúc Yên và Khúc Hàm Thanh, nuôi dưỡng hai người từ nhỏ, vậy mà lại lây cho hắn một ít tính cách vô dụng. Trước đây, hắn sẽ không chớp mắt mà giết chết Hàn Tâm Di, chỉ nghĩ đơn giản, cô thích tôi thì liên quan gì đến tôi.



Ý thức giống như ngọn nến còn sót lại trước cơn gió, đến một thời điểm nào đó, nó sẽ bị dập tắt...



Đầu Dư Hạnh gục xuống, mái tóc đen và không khí đen quanh người như hòa làm một, che đi khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của hắn và những vết máu đỏ nhìn thấy là giật mình.



Tác dụng của Thuốc Thử Khô Héo dừng lại, nghĩa là thân thể này đã hoàn toàn mất đi sự sống.



Bởi vì trước đó Hàn Tâm Di rời mắt, cô ta không nhìn thấy nụ cười cuối cùng trong mắt Dư Hạnh.



Nhận được gợi ý Thuốc Thử Khô Héo không thể sử dụng lại trong lần suy diễn này, cô ta nhìn chằm chằm vào thi thể của Dư Hạnh, lắng nghe âm thanh nhắc nhở có chút cứng nhắc và bất mãn từ cây đèn bên ngoài: "Đã qua ba mươi phút, du khách không bắt được kẻ phá hoại. Alice rất tức giận, quyết định tự mình bắt người.”



Hệ thống cũng gửi đến cảnh báo: [Nhiệm vụ đối địch chưa hoàn thành, Alice sẽ sớm gia nhập trại quái vật bắt đầu đi loanh quanh.]



Hàn Tâm Di không quan tâm, cô ta chỉ nhìn thi thể trước mắt, đưa tay xoa xoa mái tóc rối bù trên trán thanh niên, giọng nói bình thản: "Một số người để sống sót phải khiêm tốn như một con chuột trong cống rãnh, trong khi một số người, chỉ cần bước qua ranh giới có tên nhân tính là có thể bắt đầu quyết định sự sống chết của người khác.”



Đây là câu cô ta nhìn thấy trong Mục Nát) - cuốn tiểu thuyết trinh thám lúc trước cô ta đọc trong tiệm sách, cũng là cuốn sách cô ta rất thích.



Cô ta là người bước qua ranh giới.



Vượt qua ranh giới có gì không tốt chứ? Trở thành người có thể nắm giữ tính mạng của người khác còn hơn là bị người khác nắm giữ. Giống như cha mẹ cô ta... Hàn Ngạn bước qua ranh giới, bẩn thỉu như vậy, nhưng lại có sức hấp dẫn như vậy, mạnh mẽ như vậy.



Mà "người mẹ” mà cô ta chưa từng gặp... Đừng nghĩ rằng cô ta không biết. Trong những năm sống với Hàn Ngạn, cô ta đã sớm biết rõ, “mẹ” đã bị Hàn Ngạn giết chết.



Người phụ nữ đó là người chưa từng bước qua ranh giới, mê đắm ngoại hình và tài năng của Hàn Ngạn, lại không thể hiểu được sự tàn nhẫn của Hàn Ngạn.



Cho nên, “mẹ” trở thành trở ngại, cuối cùng sau khi sinh ra cô ta, đã bị Hàn Ngạn coi là chướng ngại vật, là thứ bị xóa bỏ.



Nhìn đi, Dư Hạnh cũng như người mẹ đáng thương của cô ta, bởi vì không chịu cùng nhau sa đọa mà bị tiêu diệt rồi.



Sắc mặt Hàn Tâm Di dịu dàng, dùng ngón tay vân vê tóc của Dư Hạnh, sau đó nhẹ nhàng thở dài một hơi, chuẩn bị rời đi.



Ngay lúc này, hiện tượng kỳ quái phát sinhi Một cái tay chỉ còn lại xương trắng, trong tình huống không còn dây thần kinh điều khiển, giơ lên nắm chặt lấy cổ tay Hàn Tâm DĨ



Hàn Tâm Di kinh ngạc trừng to mắt, đối diện với đôi mắt mở to của Dư Hạnh.



"Anh... Làm sao có thể!?" Cô ta ngạc nhiên lùi lại một bước lớn, nhưng vì lực kéo trên cổ tay quá lớn, cô ta không thể rời đi: "Anh cũng có tế phẩm chết thay!”



Tư duy theo quán tính, cô ta chỉ có thể nghĩ đến khả năng này. Dư Hạnh nhìn chỗ khác, nheo mắt, lắc lắc cái đầu vừa khôi phục lại hoạt động, đầu óc vẫn chưa rõ ràng hẳn. Ý thức được thứ sềần sệt trên mặt, hắn nâng một cánh tay xương trắng khác lên, dùng tay áo cẩn thận lau mặt một lần.



Nháy mắt tay áo đã bị nhuộm đỏ, hắn chậc chậc hai tiếng, lại kéo vạt áo lên lau lần nữa. Cảm thấy sạch sẽ hơn một chút, hắn mới ngừng động tác.



Hắn làm những việc này không nhanh không chậm, ánh mắt cũng không nhìn về phía Hàn Tâm Di, coi cô ta như không tồn tại, chỉ có xương ngón tay đang nắm chặt cổ tay đối phương mới cho thấy hắn thực sự biết trước mặt còn có người đang đứng.



Hàn Tâm Di nhìn hắn không rời mắt. Thời điểm nhìn thấy Dư Hạnh vén vạt áo lên lau mặt, lộ ra xương cột sống và những chiếc xương khác cô ta không biết tên, khóe mắt giật giật.



Cô ta không nhìn lầm. Hiện tại, trong người hắn không có cơ quan nội tạng nào, vậy mà vẫn sống lại?
Bạn cần đăng nhập để bình luận