Trò Chơi Suy Diễn

Chương 566: Tang Lễ (4) - Bói toán (3)

Lúc này, nghe thấy đề nghị của Triệu Nho Nho, Triệu Nhất Tửu gật đầu rồi nói: “Vậy thì nhanh lên.”



“Nhanh lên cái gì cơ?” Triệu Nho Nho ngẩn người.



“Là hãy tính toán nhanh lên, tìm con quỷ bàn tính nhanh lên, rồi nhanh đi đón tiếp hắn.” Triệu Nhất Tửu nói mà mặt không đổi sắc, không rõ cảm xúc của hắn ta khi nói câu này là gì: “Nếu hắn đến mà chúng ta chưa kịp đi...” Triệu Nho Nho hiểu ra, gật đầu: “À, anh đang lo lắng cho hắn à? Cũng đúng, nếu chúng ta không giúp hắn thu hút sự chú ý của người giấy, kéo theo hắn gặp nguy hiểm thì không ổn.”



Triệu Nhất Tửu: “... Cũng có thể hiểu như vậy.”



Triệu Nho Nho: “Hả?”



Triệu Nhất Tửu không giải thích thêm, chỉ khoanh tay đứng chờ Triệu Nho Nho bắt đầu gieo quẻ.



Thực ra, vừa rồi hắn ta muốn nói là nếu họ đến muộn, thì một sinh vật không phải người như Dư Hạnh có thể tự tìm được cách vào trong mà không cần đến sự giúp đỡ của họ.



Hắn ta tin rằng Dư Hạnh thực sự có thể làm ra những việc như vậy.



Đến lúc đó, chắc chắn khán giả trong phòng phát livestream sẽ nhận ra thực lực thực sự của Dư Hạnh. Mặc dù hắn ta không biết rốt cuộc Dư Hạnh có thù oán gì với Linh Nhân, nhưng không cần nghĩ cũng biết, việc bại lộ thực lực dưới các ánh nhìn soi mói sẽ khiến hắn dễ dàng bị kẻ có âm mưu nhắm đến trong các màn suy diễn sau này.



Dù sao thì khuôn mặt của Dư Hạnh rất dễ nhớ, trong các màn suy diễn sau cũng khó mà giả mạo thành danh tính ai khác, giống như những ngôi sao suy diễn giả vậy, thường khi vừa bắt đầu suy diễn đã bị người khác nhận ra.



Trừ khi là những màn suy diễn yêu cầu hóa trang hơn 80%, đưa suy diễn giả vào một cơ thể khác, nếu không thì những ngôi sao suy diễn giả đã có danh tiếng và nhiều điểm suy diễn chắc chắn sẽ ở thế bất lợi trong vấn đề bảo mật thông tin.



Mặc dù hắn ta nghĩ với tính cách của Dư Hạnh, hắn sẽ không để mình rơi vào tình thế bị động, nhưng làm gì cũng thế, cẩn thận vẫn tốt hơn mà, phải không?



Triệu Nho Nho không biết hắn ta đang nghĩ gì, nhưng theo cô ấy thấy, người họ Triệu nổi tiếng kỳ quái này vốn dĩ đã rất ít nói, nên cô ấy không hỏi thêm gì nữa, chỉ lấy ra một đồng xu từ trong túi quần.



Đồng xu này là món tế phẩm mà cô ấy thường sử dụng nhất, bề mặt đã cũ và bị mài mòn, ở giữa có một lỗ vuông, mặt trước khắc chữ “Đạo Quang Thông Bảo” và mặt sau khắc chữ “Thiên Hạ Thái Bình.” Cô ấy thì thầm một câu gì đó, rồi cầm đồng xu lên, dùng ngón cái búng nhẹ, đồng xu bay lên theo phương thẳng đứng, sau đó rơi xuống mu bàn tay cô ấy và được tay kia che phủ.



Cô ấy thở nhẹ một hơi, cố gắng thư giãn đầu óc, và từ từ mở bàn tay che trên đồng xu ra.



Mặt sau của đồng tiền đồng hướng lên, từ góc nhìn của cô ấy, bốn chữ "Thiên Hạ Thái Bình" bị lật ngược, mơ hồ tỏa ra một luồng khí màu đỏ, mang theo điềm xấu rõ rệt. “Ớ...” Triệu Nho Nho hít một hơi lạnh.



Triệu Nhất Tửu không hiểu thứ này, thế là hỏi thẳng: “Kết luận là gì?”



Triệu Nho Nho nhíu mày: “Rất xấu, điềm báo sẽ có đổ máu.” Triệu Nhất Tửu: “Cô đang tính toán cái gì?”



“Tôi đang xem thử, nếu không có sự thay đổi tiền đề, tức là không có người thứ ba tham gia, thì hai chúng ta đi lang thang trong âm trạch sẽ có hậu quả gì.” Cô ấy xoa trán, có phần lo lắng: “Nói cách khác, không lầu nữa, âm trạch tưởng chừng như yên bình này sẽ xảy ra biến động, và lúc đó chắc chắn chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn. Xem tình hình này, chúng ta cần phải nhanh chóng hội hợp với Hạnh, chỉ có như vậy thì mới có cơ hội xoay chuyển tình thế."



Triệu Nhất Tửu vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc, dường như không để ý đến sự thay đổi trong lời nói của cô ấy. Hắn ta nhìn ra ngoài qua cửa sổ không đóng kín, ngừng lại một chút rồi quay đầu nói: “Vậy thì phải đi tìm hắn ngay, những chuyện khác hãy đợi khi gặp nhau rồi hằng bàn.” “Được, tôi đồng ý. Hừ, quan hệ của các anh thật tốt, không biết khi nào tôi mới có vinh hạnh nhận được sự đãi ngộ như thế này từ đồng đội của mình?” Triệu Nho Nho lại rút ra một đôi đũa đen ngắn, cô ấy cảm nhận được, khi nhắc đến Hạnh, người trước mặt vốn lạnh lùng và âm u như quỷ vật đã có vẻ thư giãn hơn rất nhiều.



Giống như khi hắn ta ở bên cạnh Triệu Mưu, mặc dù cũng giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng khí chất thì khác hẳn. Vì vậy có thể thấy, Triệu Nhất Tửu, thậm chí là anh trai của hắn ta là Triệu Mưu, đều có niềm tin rất lớn vào một người ngoài như Hạnh.



Dưới ánh nhìn sít sao đầy lạnh lẽo của Triệu Nhất Tửu, Triệu Nho Nho mỉm cười lùi về góc phòng, lặng lẽ niệm trong miệng, rồi đặt đôi đũa lên mặt đất và thả tay ra. “Lạch cạch.”



Đôi đũa rơi xuống đất phát ra âm thanh nhẹ nhàng giòn tan, lẫn trong tiếng kèn đám ma và tiếng khóc ai oán, gần như không thể nghe thấy. Đầu đôi đũa lăn một vòng nhỏ trên mặt đất, chỉ về phía cổng của phòng thờ, rồi lại quay ngược nửa vòng, như thể va phải cái gì đó, rồi run lên một chút.



( cầu kim phiếu bạo chương ngày lễ )
Bạn cần đăng nhập để bình luận