Trò Chơi Suy Diễn

Chương 809: Truyền thuyết sống lại (2)

Dư Hạnh khẽ cười, duỗi tay vớt xác một con bọ xám lớn mặc cho Thi Tửu đang kinh hãi rồi nhẹ nhàng ném nó xuống đất.



Cơ thể con bọ xám lớn kia ướt dầm dề, hai cánh dính chặt vào nhau, tám cái chân gầy guộc xếp lại với nhau trông giống hệt một con nhện. Nhưng cái thân hình và phần miệng của nó vẫn đáng sợ như cũ.



“Ngửi đi.” Ý hắn nói là Thi Tửu hãy lại gần hơn chút. Thi Tửu ngồi xổm xuống mà nửa tin nửa ngờ, hít thử một hơi.



“Đâu có mùi gì?” Đôi mắt Thi Tửu trợn tròn, nhưng rất nhanh sau đó, cô ta cẩn thận suy nghĩ ý Dư Hạnh đang muốn biểu đạt: “Tôi hiểu rồi, mùi hương là từ máu bọ xám lớn tỏa ra. Sau khi nó cắn người, độc tố xâm nhập vào cơ thể con người và làm thay đổi máu người trước tiên. Mùi hương trên người A Đức đến từ miệng vết thương và máu chảy ra.”



“Không sai, vậy nên chỉ cần không gây ra vết thương thì giết bọ xám lớn sẽ không có gì nguy hiểm.” Dư Hạnh thích nói chuyện với người thông minh, như vậy hắn sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian giải thích: “Đội nhóm có mang thuốc diệt côn trùng theo không?”



Thi Tửu mừng ra mặt: “Có mang, nó là vật tư, nhưng tôi nhớ là chỉ có hai bình xịt thôi, dù sao thì…” Cũng chẳng ai lường trước được rằng trong núi lại có loại bọ xám lớn nguy hiểm tới vậy.



Nhưng đây thật sự là một tin tức tốt, cô ta bắt đầu ổn định lại tâm trạng vốn đang sợ hãi trước bầy bọ xám lớn không có cách xử lý kia, nói: “Tôi sẽ đi nói với bọn họ ngay, để bọn họ chia hai người ra cầm thuốc diệt côn trùng dự phòng.”



Dứt lời, Thi tửu định chạy về, nhưng Dư Hạnh gọi cô ta lại.



“Có chuyện gì thế?” Thi Tửu cảm thấy kỳ lạ.



Dư Hạnh ném thi thể bọ xám lớn kia xuống hồ lần nữa, hỏi với vẻ thản nhiên: “Cô gia nhập đội nhóm này được bao lâu rồi?”



“Ừm…” Thi Tửu nhìn hắn: “Thật ra đây là lần đầu tiên tôi cùng tham gia hành động với bọn họ. Trước đây tôi thường dẫn người của mình xuống mộ theo, nhưng lần này người của tôi gặp chút biến cố, tôi được giới thiệu với đội nhóm lần này nên đã cùng lên đường với đội anh Tôn.”



“Tôi là thành viên trong đội trên danh nghĩa, nghe theo sự chỉ huy của anh Tôn, nhưng anh ấy vẫn hơi khách sáo với tôi. Dù sao thì tôi cũng không ỷ lại vào anh ấy, nếu có xảy ra xung đột thì tôi vẫn có thể về nhà.” Thi Tửu nở nụ cười tự tin vô đối, như thể cô ta đang rất đắc ý trước câu hỏi của Dư Hạnh: “Nếu không thì tại sao vừa nãy anh Tôn lại nghi ngờ tôi chứ? Tôi cũng không thể lời qua tiếng lại với cái tên cặn bã, không đủ tư cách Finley kia.”



“Thì ra là vậy…” Dư Hạnh đứng lên, hắn vẫn cảm thấy có gì đó kỳ lạ.



Không tìm ra sơ hở trong lời nói của Thi Tửu, nhưng hắn vẫn nhớ rõ lúc vừa mới tỉnh lại, lời trách móc của Thi Tửu với Finley hoàn toàn nhằm mục đích lấy anh Tôn để chèn ép Finley. Như thể cô ta hiểu rất rõ về người tên anh Tôn này, hay thậm chí là rất hiểu về giai đoạn chuẩn bị trước đó của đội nhóm.



Hai người cũng không lãng phí quá nhiều thời gian, Thi Tửu thấy hắn không còn câu hỏi gì khác thì vội chạy về báo với mọi người về phát hiện của Dư Hạnh. Cô ta cũng nhấn mạnh đây là công lao của Dư Hạnh, còn yêu cầu họ đừng trông mặt mà bắt hình dong.



Cũng bởi vậy mà thái độ khinh thường của tiểu đội về vị họa sĩ San đó thay đổi khá nhiều, ngay cả Finley cũng không cáu kỉnh như trước nữa.



Dư Hạnh thì vẫn thong thả ung dung như cũ, nghe đội thương lượng đưa ra phương thức cuối cùng cho vấn đề của A Đức.



“Haiz…” Anh Tôn liếc mắt nhìn mấy thành viên trong đội một lượt, sau đó rút một con dao, cắt đứt khí quản của A Đức với thái độ quyết đoán: “Để cậu ta chết một cách dứt khoát vậy đi, tránh để lát nữa bị bọ xám lớn ăn sống. Mau lấy đồ tiếp viện của cậu ta rồi đi thôi.”



Không một ai lên tiếng phản đối, bọn họ đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi.



Họ vừa mới vào núi chưa được bốn tiếng đồng hồ mà quân số giảm đi đáng kể, tâm trạng của mọi người không mấy tốt đẹp, thậm chí họ còn ít nói chuyện hơn.



Anh Tôn nhìn bản đồ, chỉ tay về một phía: “Nơi này hơi lệch so với nơi mà chúng ta muốn đến, cũng may là không xa lắm, đi vòng qua đi.”



Khoảng thời gian sau đó, mọi người lấy lại tinh thần, chú ý xem xung quanh có bóng dáng con bọ xám lớn nào không. Trên đường đi, đúng là bọn họ đã thấy một vài con bọ bay đơn độc một mình, nhưng vì chúng ở xa nên bọn họ không để ý tớ. Có điều, một khi phát hiện con bọ bay đến, người chịu trách nhiệm dùng thuốc diệt côn trùng xử lý con bọ A Long sẽ lập tức hành động với đôi mắt tinh tường.



Cứ như vậy, không có chuyện gì xảy ra trong suốt một tiếng đồng hồ sau đó, họ không gặp phải sinh vật nguy hiểm nào nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận