Trò Chơi Suy Diễn

Chương 426: Địa Ngục Của Alice - Người t...

Dư Hạnh rời mắt khỏi chiếc kéo, rồi nhìn thẳng vào khuôn mặt của [Bạn Tốt] trong gương.



Hắn chưa từng thấy một biểu cảm xấu xí như vậy trên gương mặt mình, cáu kỉnh, toát lên sự bồn chồn không thể diễn tả, như thể mọi thứ đã mất kiểm soát hoàn toàn. Điều này hoàn toàn trái ngược với tính cách của hắn, ngay lập tức, Dư Hạnh khẽ "chậc" một tiếng.



Nếu [Bạn Tốt] đã xuất hiện và còn tỏ ra hung hãn, vậy thì có lẽ nó sẽ không chỉ đơn giản rời đi mà không làm gì giống lần trước, đúng không?



Dư Hạnh nghĩ đến điểm này, hắn cảm thấy mục tiêu đã đạt được, không cần phải giả vờ yếu đuối để lừa Bạn Tốt đến nữa. Hắn mỉm cười: "Lần đầu gặp thì không thể gọi là bạn bè được."



“Lần đầu gặp?” Người trong gương tức giận đến mức vượt ngoài tầm kiểm soát, như thể bị lời nói đó xúc phạm, khuôn mặt nó méo mó đi và lập tức vung kéo đâm vào người mình.



“Phụt!” Một lỗ thủng đẫm máu xuất hiện trên cánh tay Dư Hạnh trong gương, và ngay lập tức, Dư Hạnh bên ngoài gương cũng cảm thấy một cơn đau nhói trên cánh tay mình, máu đỏ tươi tuôn ra ào ạt.



Hắn nheo mắt lại, xắn tay áo lên và nhìn thoáng qua vết thương, lỗ máu thật sự tồn tại, hơn nữa vết đâm rất sâu, làm lộ ra cả khúc xương trắng hấu bên trong.



Thì ra là vậy, đầy chính là phương thức tấn công của [Bạn Tốt] sao? Không, có lẽ đây chỉ là một trong số đó... Nếu không, [Bạn Tốt] không cần phải gây ảnh hưởng đến suy nghĩ của hắn khiến hắn muốn tiến gần đến gương đến tận bây giờ, thay vào đó, chỉ cần dùng kéo đâm thẳng vào cổ là xong rồi.



Ngay khi Dư Hạnh nghĩ đến chuyện này, giấy thông báo quỷ vật cũng được cập nhật theo thời gian thực.



[Phương thức tấn công/Năng lực đặc biệt: Song sinh song tử, khi Bạn Tốt trong gương bị tổn thương, cơ thể của bạn bên ngoài gương cũng sẽ chịu tổn thương tương tự ???] Người trong gương nhăn mặt vì đau, rõ ràng, nó cũng cảm nhận được nỗi đau, nhưng ngay sau đó nó lại nở nụ cười khoái trá, nhìn chằm chằm Dư Hạnh đầy thù hẳn: "Tao chính là mày, vậy mà mày lại nói lần đầu tiên gặp tao sao?" "Có đau không? Đã từng cảm nhận nỗi đau thế này chưa?" Dư Hạnh thầm nghĩ, chắc chắn là đau rồi, nhưng nhìn vẻ mặt của mày, có lẽ khả năng chịu đau của tao tốt hơn mày một chút xíu đấy. Thấy hắn vẫn không nói gì, dù bị thương cũng không rên một tiếng, thế là người trong gương càng tức giận hơn, lập tức vung kéo đâm tiếp, lần này là vào bụng.



Kẻ trong gương đau đến mức mặt mày nhăn nhó, tay dùng để chào hỏi giờ đang ôm chặt lấy vết thương, hét lên với tiếng khóc nức nở: "Tao hỏi mày có đau không!"



Dư Hạnh thở hổn hển, cười nói: "Nếu mày đã hỏi, thì thật ra tao cũng ổn thôi."



Bạn Tốt: "?"



Nghe xem, đây là lời mà con người nói sao?



Ban đầu nó hơi bối rối, nhưng ngay sau đó, cơn oán hận khổng lồ trào dâng trong lòng nó.



Tội lỗi mà nó đại diện đến từ một người khác, nhưng giờ đây, đối tượng mà nó phản chiếu lại là Dư Hạnh, đương nhiên bao nhiêu cảm xúc hận thù kéo theo bị trút lên hắn. Thái độ của Dư Hạnh khiến nó không thể chấp nhận được, khuôn mặt nó cúi gằm xuống, từ mắt chảy xuống hai dòng máu: "Mày không hề cảm thấy tội lỗi! Mày đã ra ngoài, chỉ có mình mày ra ngoài! Mày đã cướp đi tất cả của tao! Mày đáng chết, đáng chết, phải để tao ra ngoài mới đúng!"



Nó vừa hét vừa khóc, điên cuồng đưa lưỡi kéo hướng vào chính mình, đâm xuống liên tục.



"A a a!!" Nhìn nó thực sự rất đau đớn, đến mức vừa tự hủy hoại bản thân vừa hét lên thảm thiết: "Mày đi chết đi! Đi chất đi!"



Cơ bụng của Dư Hạnh lập tức bị xé toạc thành từng vết, vật sắc nhọn phá toang da thịt, đâm thẳng vào nội tạng, kéo theo một lượng lớn máu tươi trào ra.



Hắn không thể kiềm chế được cơn ho, đành phải đặt trọng lượng lên bàn, cảm không quên cảm thán Bạn Tốt này thật sự quá ồn ào.



Khoảng mười giây sau, cuối cùng người trong gương cũng dừng hành động tổn thương mình và người này lại, nó khóc đến nấc lên, ngơ ngác nhìn vào vết thương trên cơ thể mình đang lành lại cấp tốc.



Chờ đã, sao lại lành rồi? Thoáng chốc Bạn Tốt trở nên bối rối.



Khi quá trình tấn công bắt đầu, nó và đối tượng tấn công sẽ thực sự trở thành một đôi song diện, nó bị thương thì đối phương cũng bị thương, và ngược lại cũng vậy. Nếu lúc này Dư Hạnh cầm thứ gì đó và tự đập vào đầu mình đến mức máu chảy đầm đìa, thì [Bạn Tốt] cũng sẽ bị thương tương tự, và cơn đau mà nó trải qua cũng giống hệt. Điểm khác biệt duy nhất là nó chỉ là hình ảnh trong gương, nên sẽ không chết. Khi đối tượng tấn công chết, nó sẽ thoát khỏi trạng thái song diện và đi tìm mục tiêu tiếp theo.



Tuy nhiên... Nó chưa bao giờ lường trước được tình huống này. Nó đâm dao trong gương, nhưng đối tượng bị tấn công ở bên ngoài gương lại, lại, lại hồi phục vết thương?



Trong lúc [Bạn Tốt] còn đang ngẩn ngơ, cả người trong gương và người ngoài gương, một người một quỷ, vết thương của họ đầu đang nhanh chóng lành lại cho đến khi hoàn toàn hồi phục và không để lại bất kỳ dấu vết nào.



Đây là khả năng tự phục hồi đáng sợ gì vậy chứt



Con quỷ kinh hoàng, dùng một biểu cảm đầy sợ hãi nhìn Dư Hạnh, người không hà kêu đau từ đầu đến cuối, chỉ có sắc mặt trở nên tái nhợt hơn. Dư Hạnh cũng nhìn lại nó, cả hai im lặng không nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận