Trò Chơi Suy Diễn

Chương 200: A Bạch lợi hại quá nha! (2)

Hắn lập tức đè bả vai A Bạch lại, quay đầu xác nhận. Khi dao động hơi chậm lại, một tia mờ mịt thoáng qua trên mặt A Bạch, mà bóng người trên mặt nước vẫn còn đang mỉm cười.



Gần như trong nháy mắt, Dư Hạnh đã biết thành viên đầu tiên đã chết ở dưới nước như thế nào.



Đạn của Long Châu đã bắn vào nước rồi vô tình đã xuyên qua ấn đường của cái bóng. Mà trong quy tắc bị quỷ vật bóp méo, vết thương mà cái bóng phải chịu sẽ phản lại lên bản thể!



Hắn lại nhìn chính mình. Hình ảnh phản chiếu trong nước hiện ra chính là dáng vẻ của Phương Tiểu Ngư, tóc xoăn xoăn, trên gương mặt còn vẻ non nớt, chưa hoàn toàn nảy nở hết.



A Bạch nghi ngờ nhìn về phía hắn.



Đột nhiên, cái bóng trong nước của A Bạch làm ra một động tác khác với bản thể. Nó giơ tay lên, túm lấy quần áo của A Bạch rồi kéo mạnh xuống ——



"Khoan đã!" Cơ thể A Bạch chìm xuống, hắn ta theo bản năng mà hô lên thành tiếng. Cái bóng dĩ nhiên sẽ không để ý đến, người để ý đến hắn ta chỉ có mỗi người tốt Dư Hạnh đã thấy toàn bộ quá trình mà thôi.



Dư Hạnh vừa níu cánh tay A Bạch lại, vừa dùng sức, ngăn cản xu thế chìm xuống của A Bạch,sắc mặt hắn tối sâm, hạ giọng: "Tắt đèn pha đi."



Vừa nói, hắn vừa đưa tay tắt đèn pha đang buộc trên đầu mình.



A Bạch không hỏi gì hết, chỉ nói: "Được."



Bóng tối đột nhiên bao trùm lấy xung quanh hai người. Lúc này, Yểm, Tống Tuyền các đội viên khác cũng bị cái bóng của mình tấn công.



"Là cái bóng, đệt, đừng nổ súng!" Theo hướng mà Yểm vừa hô lên có một đồng đội đang cầm súng lên, hình như muốn giúp người khác bắn xuyên qua "Bóng quỷ".



Lúc ấy, cô ấy vội vàng ngăn lại vì nghĩ đến nguyên nhân cái chết của đội viên kia.



Tuy vậy, sự tình vẫn chưa yên ổn hẳn.



Nếu tấn công cái bóng, bản thể chẳng nhận được lợi ích gì. Nếu để kệ, chúng nó sẽ lại kéo bản thể xuống nước, như muốn dìm chết bản thể.



"Đội trưởng Long, tắt đèn, đừng để cái bóng xuất hiện!" Giọng nói của A Bạch từ phía sau truyền đến. Hóa ra sau khi tắt đèn pha xong, Phương Tiểu Ngư và A Bạch đứng vững ở chỗ không bị đèn của người khác chiếu đến, vô cùng an toàn.



Sức khỏe Tống Tuyên không được tốt nên đã chìm xuống nước. Anh ta nghe vậy thì lập tức làm theo, quả nhiên áp lực đã được giảm bớt, cơ thể nổi lên mặt nước, anh ta hít một hơi thật sâu.



Thấy thế, các thành viên của đội vũ trang tổ hai cũng học theo, xung quanh nhanh chóng đen kịt lại, chìm vào yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở vội vã do thiếu oxy và sống sót sau tai nạn của con người.



Bọn họ bắt đầu dựa vào ký ức để lần mò lên bờ, theo thứ tự mà bám vào mép vùng nước sâu, lợi dụng sức nổi của nước để dễ dàng rời khỏi đó. Sau khi lên bờ rồi quay đầu, Yểm đối diện với một đôi mắt điềm tĩnh, tỏa sáng nhè nhẹ trong bóng tối.



Đôi mắt hơi hẹp dài, cong cong, bên trong chúng chứa đầy những cảm xúc mà cô ấy không thể hiểu được, vô cùng xinh đẹp. Là ai?



Đôi mắt này ẩn trong bóng đêm rất khó phân biệt, nhưng Yểm vẫn ngơ ngẩn trong giây lát.



Không biết vì sao, đôi mắt ấy chợt khắc sâu trong lòng cô ấy.



Lúc này cô ấy mới chú ý đến, trong nháy mắt vào lúc rơi xuống nước, để đảm bảo an toàn cho mình, cô ấy đã kích hoạt một trong những năng lực của [True Gaze], Hư Vô. Khái niệm về hư vô rất lớn, có khi cô ấy cũng không biết mình sẽ thấy được cái gì. Có thể một giây trước thấy được, một giây sau đã bay biến mất.



Đến bây giờ cô ấy vẫn chưa đóng năng lực này lại. Vậy, đôi mắt đó là gì? Một loại ảo ảnh nào đó đằng sau thực thể chăng?



Khoảnh khắc ấy, trong phòng phát trực tiếp của Yểm, máy quay đã chuyển sang tầm nhìn của cô ấy, tức là những gì cô ấy thấy, khán giả cũng có thể nhìn được.



Vì thế, người xem của Yểm tràn ra như lũ.



[Tôi cũng nhìn thấy, có một đôi mắt ở đó!]



[Không còn nữa rồi, đùng cái biến mất ạ. Má ơi, vừa rồi là quỷ vật hay là người thế? Cả người tui tự nhiên đổ mồ hôi lạnh rồi có cảm giác tim cũng ngừng đập luôn.]



[Tôi tuyên bố, tôi động lòng rồi. Không ai có thể hiểu được cảm giác hút hồn người khác trong nháy mắt ấy đâu!] [Đây là năng lực tế phẩm của Yểm sao? Thứ cô ấy nhìn thấy là cái vậy, sao lại có cảm giác đáng sợ ghê gớm như thế này chứ. Có người giàu kinh nghiệm nào biết không? Xin được giải thích.] Sau đó, trong phòng phát trực tiếp của Yểm, các thành viên điều tra vẫn còn chưa chết là Lữ Tiêu Vinh và Diễn Minh đang ngồi xổm tán thưởng tay lõi đời mặc đồ nam, cuối cùng cũng lên tiếng sau khi được người xem réo tên nhiầu lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận