Trò Chơi Suy Diễn

Chương 370: Bố trí bước cuối cùng (3)

Nhận ra cô ta không có ý định nói nhảm nữa mà đang chuẩn bị ra tay, Vu Gia Minh quát lớn: "Dừng tay! Thế là đủ rồi! Để dao xuống đi, đừng mắc thêm sai lầm nào nữa!" Vu Gia Minh nhắm chuẩn vào Hàn Tâm Di dưới màn mưa nặng hạt, âm thầm đưa ra quyết định nếu cô ta cử động thêm chút nữa, anh ấy sẽ phải mạo hiểm nổ súng. Đúng lúc này, Vu Gia Minh đột nhiên cảm thấy hình như Trương Vũ vừa quay đầu nhìn mình một cái. Rõ ràng là không thấy được gì cả nhưng chẳng biết vì sao, anh ấy lại cảm giác được, trong đôi mắt kia không có một tia sợ hãi nào hết.



Ngay lúc con dao của Hàn Tâm Di sắp chạm vào làn da của Trương Vũ, anh ta mới cử động.



Đồng tử của Vu Gia Minh co rụt lại, nhìn thấy Trương Vũ nắm lấy cổ tay Hàn Tâm Di rồi xoay người, giơ chân lên, sau đó đá về phía trước.



"Bụp"” một tiếng, ngay cả cơn mưa tầm tã cũng không thể át được âm thanh bị bóp nghẹt này. Hàn Tâm Di bay ngược về sau, lưng đập mạnh xuống đất. Con dao kia cũng bị đánh bay rồi cắm vào khe hở giữa những viên gạch vỡ. Nụ cười của Hàn Tâm Di đông cứng trên môi, sau đó vì cơn đau đớn dữ dội từ bụng và lưng truyền đến mà nhíu mày, tiếng rên rỉ đau đớn thoát ra khỏi cổ họng.



Phần lưng của cô ta như bị một vật sắc nhọn nào đó cào xước, trần trụi trong không khí.



Tại sao?



Tại sao Trương Vũ lại có sức lực lớn như vậy, tại sao anh ta lại có thể thoát khỏi sự ảnh hưởng của rối loạn tinh thần? Cô ta ôm bụng bò dậy, Vu Gia Minh và Cao Trường An nhần cơ hội xông tới, muốn khống chế cô ta.



Hàn Tâm Di để kệ hai cảnh sát, chỉ nhìn chằm chằm vào Trương Vũ bằng đôi mắt to xinh đẹp.



Ánh mắt của Trương Vũ hờ hững khác hẳn với nhân viên thư viện ôn hòa và cẩn thận kia.



Chẳng lẽ... Cô ta còn đang kinh nghỉ thì nghe thấy Trương Vũ mở miệng nói chuyện. Dưới lớp da quen thuộc, giọng nói cất lên lại là của một phụ nữ.



"Dư Hạnh nói rất đúng, quả thật là cô không thông minh bằng hắn."



Cái gì!?



Trong mắt Hàn Tâm Di lộ ra một tia tàn nhân, bởi vì cô ta nhận ra giọng nói này.



Đây là giọng của nữ nhân viên lễ tân “tốt bụng” mà cô ta gặp vào lần đầu tiên đến hiệu sách!



Âm thanh của người con gái được đè xuống rất thấp, ngoại trừ cô ta, Vụ Gia Minh và Cao Trường An đầu không nghe được. Sau khi nói xong, "Trương Vũ" nở một nụ cười chế nhạo rồi bất ngờ quay người chạy.



Anh ta cứ cắm đầu chạy bừa như thể đang hoảng loạn sau khi thoát khỏi bàn tay của kẻ bắt cóc. Vu Gia Minh nhìn thoáng qua, nhờ Cao Trường An đuổi theo, còn mình thì giơ súng lên: "Con tin đã không còn, Hàn Tâm Di, đừng chống cự nữa, giơ tay lên!" Hàn Tâm Di lẳng lặng quay đầu lại, nhìn thẳng vào Vu Gia Minh.



Ngay lúc ấy, Vu Gia Minh bỗng nhiên cảm thấy cả người lạnh băng.



Choáng quá.



Phía dưới là sàn xi măng cứng ngắc, không khí xung quanh thì ẩm ướt và lạnh lẽo, Trương Vũ nổi hết cả da gà lên vì cái rét.



Toàn thân đau nhức, khi lấy lại được ý thức, anh ta đưa tay sờ lên cổ mình theo bản năng. May quá, vân còn nguyên, không có cái lỗ thủng nào cả.



Ngay sau đó, một giọng nữ mềm mại nhưng cứng rắn vang lên bên tai anh ta: "Anh tỉnh rồi à?"



Lúc này Trương Vũ mới mở to mắt, hoang mang nhìn sang bên cạnh.



Là Nhiễm Nhiễm, cô ấy đang co chân ngồi bên cạnh anh ta, mà anh ta lại ——



Anh ta bật dậy, ngơ ngác nhìn quanh một lượt.



Không có vết thương hay bị trói gì cả, hành động cũng rất tự do.



Điểm khác biệt duy nhất so với trước khi hôn mê là anh ta không có mặc áo khoác nên mới cảm thấy lạnh. Chuyện, chuyện gì đang xảy ra thế này?



Trương Vũ mở to hai mắt nhìn Nhiễm Nhiễm, hết dấu hỏi này đến dấu hỏi khác hiện ra trong đầu.



Ký ức trước khi hôn mê ùa Về, rõ ràng là người phụ nữ khùng điên kia đã tấn công anh ta mà, sao anh ta vẫn còn sống nhăn răng thế này? Không chỉ không chết mà bây giờ người phụ nữ đó cũng đã biến mất, Nhiễm Nhiễm lại không hạn chế khả năng hành động của anh ta, không sợ con tin bỏ trốn hả? Nhiễm Nhiễm không nói nữa, cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn anh ta, ánh mắt cô ấy dịu êm như biển bằng.



Trương Vũ không kìm được mà hỏi: "Không phải các người muốn giết tôi sao?" "Giết anh?" Nhiễm Nhiễm lặp lại: "Không đâu, cô ấy biết anh nhận nhầm mình là kẻ giết người nên chả buồn giải thích đấy, mà thế cũng tiện lấy cớ dẫn anh qua đây luôn." Mặc dù trong đầu còn mù mờ nhưng Trương Vũ vẫn phải thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy Nhiễm Nhiễm giải thích tình huống hiện tại cho mình bằng giọng điệu bình thường.



Nếu như có thể lựa chọn, ai lại mong cô gái mình thương thầm ngã xuống vực sâu đâu chứ?



"Khụ khụ, anh..." Trương Vũ lại liếc qua chỗ Nhiễm Nhiễm, không biết vẻ mặt Nhiễm Nhiễm thế này là đang có tâm trạng gì, anh ta hỏi dò: "Vậy bây giờ anh có thể hỏi em mấy câu được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận