Trò Chơi Suy Diễn

Chương 207: Sai lầm của cậu là coi thườn...

Hào hứng trong mắt Carlos càng đậm thêm, cổ tay hắn ta xoay một cái rồi biến ra một đám bồ câu từ trong không khi như một nhà ảo thuật, những con chim bồ câu võ cánh bay lên bầu trời. Trong nháy mắt thôi đã tác động rất lớn đến thị giác và thính giác. "Năng lực tiên đoán cũng phạm quy quá rồi đó~" Trong giọng nói của hắn ta chút ghen tị nào, chỉ có mỗi châm chọc: "Nhưng bản thân quá yếu, những lời tiên tri cũng không thể cứu được anh đâu!"



Vậy mà Yểm lại vội vàng né ra xa, trong mắt lộ vẻ hơi sợ hãi. Ảo thuật gia là mục tiêu săn lùng của cô ấy, nhưng mà... Cô ấy sợ chiml



Ngày hôm nay thật sự chó má quá mà, sao ảo thuật gia lại là "Ảo thuật gia" thật cơ chứ, đều có thể biến ra bồ câu hết luôn hả?



Cô ấy xuyên qua khoảng trống của bầy bồ câu nhìn vào vòng trong, thình lình, trong lòng cô ấy có cảm giác. Trực giác mách bảo rằng, cô ấy nên kích hoạt Hư Vô, năng lực của [True Gaze] một lần nữa, vào ngay lúc này.



Kể từ khi có được năng lực [True Gaze], Yểm gần như không nhận được lời nhắc nhở của tế phẩm.



Cô ấy nhìn thấy đàn bồ câu gần như đã bay đi hết nên lập tức nghe theo trực giác mà mở ra khả năng Hư Vô và nhìn về hướng của ba người bên kia.



Ngay lập tức, hai mắt của cô ấy mở to. Đây là cảnh tượng biến hoá lớn nhất mà cô ấy từng thấy trong lịch sử.



Hình ảnh của mấy con bồ câu còn lại dần dần biến thành những bóng trắng mờ ảo. Sau những bóng trắng đó, Yểm thấy được ba người với hình dạng khác nhau.



Người đầu tiên có cơ thể toàn bộ là một màu đen nhánh. Thân ảnh gầy gò đó gần như bị mục nát. Bao quanh thân ảnh đó là một thứ gì đó khó diễn đạt bằng lời, vừa huyền bí vừa lộ ra một chút dơ bẩn. Người có cơ thể đen nhánh đó đang bắt giữ một người khác. Dường như anh ta đang bóp cổ người nào đó. Và đối diện với bọn họ là một bóng người hỗn loạn trong không gian.



Người đó có đôi mắt màu xanh biếc. Từ trong màu xanh biếc đó thì lại có thể thấy được sự méo mó, vặn vẹo như muốn đảo ngược trật tự của tất cả. Cơ thể của hắn ta rất mờ nhạt. Hiện giờ cô ấy đang ở trong tình trạng mắt nhìn nhận được thông tin phía trước nhưng bộ não lại không xử lý kịp những thông tin đó.



Yểm có cảm giác rằng nếu bây giờ mà cô ấy nhìn thấy giá trị dị hóa thì chắc chắn nó đang giảm mạnh như một người nhảy xuống từ trên tầng cao.



Cô ấy còn nghe thấy cuộc trò chuyện của ba người đó. Người mục nát nói: "Kế hoạch của mấy người thật sự rất nhàm chán. Suy cho cùng thì thể lực của Hạnh kém nhất trong những người tôi từng gặp qua. Nó cũng là điểm yếu chí mạng của hắn."



Người có đôi mắt màu xanh tỏ ra không mấy hài lòng. Trong tay của người đó vẫn cầm chặt một con dao: "Anh lập tức mau buông tay hắn ra. Nếu anh buông hắn ra thì tôi sẽ không giết anh. Chúng ta đã kiên trì năm ngày nên khi tính điểm thì chỉ bị trừ năm mươi phần trăm điểm thưởng. Nếu như bây giờ anh giết chết hắn thì anh cũng bỏ mạng.”



Lúc đầu, người đang bị bắt giữ không có phản ứng gì nhưng khi Yểm mải mê nhìn cảnh tượng kỳ dị đang xảy ra trước mắt thì hắn lại quay đầu nhìn thẳng về phía cô ấy. Yểm vô thức đối mặt với hắn. Bất thình lình nhìn thẳng vào đôi mắt dài và hẹp.



Hóa ra là hắn, người mà cô ấy đã thấy trong hang động. Đây là đôi mắt của Hạnh! Khả năng Hư Vô của Hạnh quá phạm quy. Nếu nói về khả năng Hư Vô của Tiên Tri và Ảo Thuật Gia thì đều chỉ mang cảm giác quỷ dị thì năng lực hư vô của Hạnh thuộc loại trực tiếp công kích linh hồn... Nó gây ảnh hưởng trực tiếp đến linh hồn, ý thức, tư duy của cô ấy!



Đột nhiên Yểm thấy đôi mắt của mình đau nhức một cách dữ dội. Cô ấy ngay lập tức nhắm mắt lại, hai huyết lệ tuôn ra từ đôi mắt cô ấy, nóng rực và khó chịu.



"Rốt cuộc trên người của hắn có cái gì đặc biệt khiến mình chỉ cần nhìn một cái là bị thương..." Yểm không tin vào điều đó nên cô ấy cố gắng chịu đựng sự đau nhức để hé mắt nhìn tiếp nhưng cô ấy phát hiện khả năng Hư Vô của mình đã tự đóng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận