Trò Chơi Suy Diễn

Chương 279: Nó lại bị bắt nạt (2)

Bartender liếc mắt về phía phòng Hoàng Tuyền bên kia một cái, bên đó thuộc phạm vi quản lý của DJ, không phải tình huống đặc thù thì cô ta không thể đi đến đấy.



Thật là tò mò, nhóm người sống lần này không giống người bình thường, chắc là sẽ mang đến cho chủ quán quỷ Nhiếp Thanh chút hứng thú đi? Chủ quán có đến không nhỉ?



Cô ta vừa nghĩ ngợi vừa đi ra đằng sau của quầy bar, đột nhiên như có linh cảm gì đó mà quay đầu nhìn lại chỗ ban năy.



Một con quỷ mặt buồn rụt rè rón rén từng bước một, gian nan đi về phía của cặp song sinh lệ quỷ áo đỏ.



“Hai... Hai vị đại nhân...” Con quỷ mặt buồn khóc ròng ròng mà đi đến gần cặp song sinh, chiếc mặt nạ thiếu một mắt của cặp song sinh đồng thời liếc về phía nó, khiến nó sợ đến mức suýt chút nữa thì ngồi bệt xuống sàn luôn. “Mày có chuyện gì?” Anh trai của cặp song sinh thấy nó hành động kỳ kỳ quái quái thì không khỏi thấy nghi ngờ trong lòng, nó cản em trai đang muốn ra tay đuổi quỷ lại cho quỷ mặt buồn một cơ hội trình bày.



Con quỷ mặt buồn này chính là con quỷ suýt chút nữa là bị Dư Hạnh giết chết ở WC, nó run lẩy bẩy cảm thấy tủi thân cao ngút trời: “Tao, tao bị ép đến, hu hu hu... Cái tên, cái tên lệ quỷ áo đỏ mặt khóc tang kia nó ép tao đến đây, bảo tao nói với chúng mày...” Không sai, nó lại bị bắt.



Khi đang trốn ở góc phòng để quan sát xem có người sống nào giả làm quỷ mặt buồn không thì trước mắt nó hiện lên một bóng đen.



Bóng đen xách nó đến WC quen thuộc cùng với màu đỏ quen thuộc.



Nó sợ đến mức nhữn cả chân, vừa ngẩng đầu lên thì thấy một chiếc mặt nạ khóc tang. May mà lần này con lệ quỷ áo đỏ mặt khóc tang không định giết nó mà dùng một giọng nói dịu dàng đến quỷ dị nói với nó: “Mày đi truyền lời giúp tao, tao muốn mày dẫn cặp song sinh kia lại đây, con quỷ tao đây lòng dạ hẹp hòi, nếu đã xảy ra xung đột thì tao sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.” Tội nghiệp con quỷ mặt buồn đã bị dọa sợ chết khiếp: “Hu hu hu... Vì sao lại là tao...” “Không phải vì quan hệ của chúng ta là tốt nhất sao, hai ta đã quen biết nhau lâu rồi mà.” Lệ quỷ áo đỏ mặt khóc tang nói, trong giọng điệu tràn đầy ý cười: “Mau đi đi, tự nghĩ lý do lẫy, tao tin mày thông minh như vậy chắc chắn sẽ làm được.”



Quan hệ tốt? Quen biết đã lâu?



Mỗi một câu đều khiến quỷ mặt buồn muốn phản bác nhưng nỗi buồn tủi của nó đã lấp đầy tâm trí khiến nó không có thời gian để phản bác.



Nó hỏi: “Nếu không...” “Nếu không làm được thì mày sẽ hối hận vì đã không hồn bay phách tán.” Giọng điệu của lệ quỷ áo đỏ đột nhiên trở nên lạnh lùng.



Sau khi con quỷ mặt buồn rời đi, Dư Hạnh dựa vào tường cười lớn.



“Cậu để nó tự nghĩ lý do nó làm được không?” Triệu Nhất Tửu hỏi một câu.



Dư Hạnh gật đầu, dáng vẻ thong dong giống như một quân sư đã ra quyết định giành được để giành được chiến thắng từ chiến trường cách đó cả ngàn dặm: “Yên tâm, nó ấy à... Chắc chắn sẽ làm được, nếu không thì chẳng phải chẳng còn gì thú vị nữa sao?”



“Chuyện gì, mày đừng lề mề nữa, nói thẳng ra!” Nhìn con quỷ mặt buồn nói được một câu khóc mất nửa ngày như thể bị ai đó bắt nạt mà em trai lệ quỷ muốn ném nó ra khỏi quán bar luôn.



Quá yếu, loài quỷ này nên bị diệt sạch mới đúng, hoặc trở thành nguồn dinh dưỡng cho chúng nó — nó ác độc mà nghĩ.



“Nó bảo tao nói với chúng mày, nó tìm được người người sống làm nhiệm vụ phục vụ lúc trước giết quỷ rồi, nó không định tự mình ra tay mà muốn chúng mày ra tay, nếu chúng mày không muốn giúp nó vui vẻ thì chờ lát nữa nó sẽ tìm chúng mày...” Quỷ mặt buồn vừa chắt lọc vốn từ của nó để khớp thành lý do vừa quan sát sắc mặt của cặp song sinh lệ quỷ áo đỏ.



Ừm, tuy là nó chỉ nhìn thấy mặt nạ.



Quả nhiên nó còn chưa nói xong thì đứa em trai đã đập cái bàn ầm một cái, ly Vô Thường Băng Ti trên bàn văng ra mấy giọt: “Nó muốn nhục nhã chúng ta!”



“Đừng để cảm xúc lấn át lý trí.” Anh trai lệ quỷ áo đỏ nói. Em trai lệ quỷ táo bạo như sấm: “Nó khinh thường nên không tự mình ra tay, muốn chúng ta ra tay thay nó, biểu diễn mua vui cho nó, cái này còn không phải nhục nhã chúng ta à? Ông đây mới không ởi đâu!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận