Trò Chơi Suy Diễn

Chương 268: Chính ông chủ Nhiếp Thanh ...

Tóm lại, hắn tin rằng Triệu Nhất Tửu là một sát thủ đủ tiêu chuẩn, vì vậy đã giao nhiệm vụ này cho hắn ta. Quả nhiên, Triệu Nhất Tửu không làm hắn thất vọng.



Số lượng quỷ vật này, không nhất thiết tất cả đầu phải do Triệu Nhất Tửu giết. Khi Dư Hạnh cố ý gây ra náo động, tạo cho Triệu Nhất Tửu một môi trường săn bắn tốt hơn, những suy diễn giả khác cũng có thể nhân cơ hội này mà giết vài con quỷ cấp thấp. Nhưng như vậy đã rất tốt rồi, Dư Hạnh tin rằng ít nhất ở sảnh Vong Xuyên, nhóm của họ đã đạt được lợi ích cao nhất.



Yếu tố không chắc chắn duy nhất là Chu Minh và Chương Tương Linh ở sảnh BỈ Ngạn. Khi những người khác lên lầu hai, hai người này đã chuẩn bị được bao nhiêu, với Dư Hạnh vẫn là điều bí ẩn.



Dù vậy, Dư Hạnh vẫn mỉm cười hài lòng. Triệu Nhất Tửu còn tài năng hơn những gì hắn tưởng. Đợi khi Triệu Nhất Tửu thăng cấp, có lẽ bọn họ có thể tiếp tục làm đồng đội. Ừm... Tiền đề là Triệu Mưu không đưa Triệu Nhất Tửu đi, dù sao thì hắn ta cũng người nhà họ Triệu bồi dưỡng, nhà họ Triệu không thể không sử dụng hắn ta được.



Ở phía bên kia, nhìn thấy cảnh náo động do Dư Hạnh gây ra, DJ buông điện thoại xuống, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào hắn. Bây giờ, sảnh Hoàng Tuyền đã không còn con quỷ nào nữa, liệu hắn có nhân cơ hội này kiểm tra máy bán hàng tự động không?



Vì phòng Vong Xuyên phát hiện ra có rất nhiều quỷ vật bị giết, nên lũ quỷ đã tập trung lại sự chú ý vào căn phòng này, không còn quan tâm đến tranh chấp giữa các quỷ áo đỏ đã kết thúc nữa.



Lúc này chính là thời cơ tốt nhất!



Dùng hết tâm trí tạo ra một khoảng trống như vậy, chẳng phải là vì đồ trong máy bán hàng tự động sao?



Tuy nhiên, Dư Hạnh không làm như cô ta nghĩ, mà lại mang vẻ tự mãn của người chiến thắng, khẽ vung tay áo rồi quay người đi.



Hắn ta không ngồi xuống, cũng không đến phòng Vong Xuyên hoặc phòng Bỉ Ngạn, càng không đến gần máy bán hàng tự động.



Hắn đi WC.



DJ: "Hử?"



Tuy nhiên, ngay cả cô ta cũng không nhận ra, ở chỗ kết nối giữa phòng Bỉ Ngạn và phòng Hoàng Tuyền, một người phụ nữ mặc đồ đỏ tựa người vào tường, ánh mắt tràn ngập vẻ thích thú nhìn chăm chú vào bóng lưng Dư Hạnh.



Mặt nạ của cô ta là một khuôn mặt đang tươi cười, chỉ che nửa trên, lộ ra chiếc cằm tinh tế và đôi môi đỏ thắm. Mặt nạ có hai đôi mắt cong cong, tạo cho người ta cảm giác xảo quyệt.



Người phụ nữ mặc đồ đỏ tay cầm một ly rượu đỏ, nhấp một ngụm, hơi tiếc nuối lẩm bẩm: "Không nhìn máy bán hàng tự động à? Người này thật sự không phải là..."



Dư Hạnh rẽ vào nhà vệ sinh, tựa lưng vào tường nhìn chéo qua, chỉ thấy tà váy của người phụ nữ.



"Ừm... Tưởng trốn ở chỗ kín đáo thì tôi sẽ không cảm nhận được sao." Hắn đã sớm phát hiện ra. Vậy nên, phụ nữ thật đáng sợ, nữ quỷ cũng đáng sợ. Chẳng phải hắn chỉ từ chối một lần lời mời của con quỷ áo đỏ này thôi sao, có cần phải theo dõi hắn đến thế này không?



Dư Hạnh cụp ánh mắt, khẽ cười một tiếng, sau đó ánh mắt rơi vào gian cuối cùng của WC.



Đèn trong nhà vệ sinh bật sáng, xem ra còn sáng hơn cả phòng khách bên ngoài. Những bức tường ở đây màu vàng sậm, sang trọng giống như trong phòng khách. Thế nhưng lúc này đây, do bị đám lệ quỷ áo đỏ uy hiếp khiến tất cả đầu bỏ chạy nên nơi này khá im lặng.



Hệ thống quỷ vật trong thế giới hoang đường này có màu xanh, đỏ, đen, trắng và xám. Ở đây, rất nhiều con quỷ là những vật thể thực, vậy nên việc có con quỷ muốn đi vệ sinh cũng là điều hợp lý.



Dư Hạnh quyết định không phàn nàn nữa. Hắn nheo mắt, dùng tay trái đóng cửa nhà vệ sinh lại rồi đi về phía căn phòng cuối cùng.



Với tư cách là người thu hút sự chú ý của các quỷ vật thay cho Triệu Nhất Tửu, tất nhiên hắn phải quan sát chuyển động của tất cả các quỷ vật trong tầm mắt mỗi khi chúng di chuyển.



Ví dụ như...



Cứ tưởng như trong nhà vệ sinh không có quỷ, không ngờ còn có một con quỷ nhát gan mặc áo xám đang trốn mình ở đây.



Con quỷ này nhát gan đến cỡ nào? Đó là khi năng lực nguyền rủa của Dư Hạnh "vô tình giết chết" vài con quỷ mặt buồn và một con quỷ áo trắng, đúng lúc con quỷ mặt buồn này vừa mới bước ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn thấy cảnh tượng này đã thất thần hét lên.



Tiếng hét của con quỷ này được hòa lẫn với tiếng kêu thảm thiết của quỷ vật đã chết, nhưng cũng đủ chói tai đến mức để Dư Hạnh nhận ra.



Sau khi hét xong, nó vội vàng chạy lại vào nhà vệ sinh, như thể áo đỏ là thứ mà nó sợ nhất. Dư Hạnh chưa từng thấy nó đi ra nên biết nó nhất định vẫn còn ở trong nhà vệ sinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận