Trò Chơi Suy Diễn

Chương 306: Bà cốt bị bỏng (1)

Ông Trương lắc đầu: “Không biết, có lẽ là do sợ hãi quá mức.”



Ông nhìn người lạ duy nhất trong nhà, một thanh niên đẹp trai tóc dài đang ngấu nghiến bát cháo như hổ đói, cảm thấy bối rối.



Phải xử lý thế nào đây? Trạng thái tỉnh thần của Dư Hạnh không tốt, cơ thể bị thương nặng, và khi biết mình mất trí nhớ, tâm trạng càng thêm lo lắng, thế là chẳng mấy chốc lại ngủ mê man. Ông Trương và vợ con đã rời khỏi phòng, để thảo luận và cân nhắc chuyện gì đó.



Dư Hạnh ngủ không được yên giấc.



Hắn mơ thấy rất nhiều giấc mơ, tất cả giấc mơ đầu chỉ là những mảnh vụn, dù hắn có cố gắng nhớ lại đến đâu, kết quả cũng chỉ là một cơn đau đầu dữ dội như muốn nứt ra. Hắn chỉ biết mình không nên ở đây, không nên được cứu sống.



“Ah!” Không biết giấc mơ đáng sợ đến nhường nào, Dư Hạnh hét lên một tiếng rồi mở mắt.



Ánh sáng mặt trời chiếu vào mặt hắn, trời đã sáng rồi. Ngay khi mở mắt, hắn đã quên sạch giấc mơ vừa rồi, chỉ còn lại sự hồi hộp và nỗi đau đớn vẫn quanh quấn thật lâu trong lòng. Hắn đưa tay lau mặt, chợt phát hiện tay mình đầy nước mắt.



“Mình đã khóc sao?” Dư Hạnh ngạc nhiên một lúc.



Hắn ngồi dậy, phát hiện rằng cơn đau khi tỉnh dậy không còn dữ dội như lần trước. Trên người không có gì khác biệt, vẫn là một lớp băng gạc trắng quấn quanh, nửa người dưới mặc cái quần cũ của ông Trương, hơi rộng nhưng ống quần thì bị ngắn một chút. Dư Hạnh rơi vào suy tư.



Có vẻ như hắn đã bị ngất xỉu ngay trước cửa nhà ông Trương vì bị thương, sau đó được tìm thấy và điều trị sơ cứu, nhưng đã mất trí nhớ. Trước đây hắn đã làm gì? Hắn là người ở đâu? Điều kỳ lạ nhất là, trong tiềm thức hắn luôn cho rằng một người đàn ông không nên có tóc dài, lại thấy ông Trương cũng có tóc ngắn, vậy tóc của hắn từ đâu ra? Và ai đã khiến hắn bị thương nặng như vậy?



Suy nghĩ một lúc, hắn quyết định xoay người xuống giường.



Có thể là vết thương của hắn thật sự không nghiêm trọng đến vậy, Dư Hạnh đi lại vài bước với đôi chân trần, ngoài việc cảm thấy đau đớn thì di chuyển vẫn khá dễ dàng. “Ông Trương?” Sau một hồi không nghe thấy tiếng của ông Trương, hắn lên tiếng gọi.



Không có tiếng trả lời. Dư Hạnh cảm thấy hơi kỳ lạ, khi hắn không còn chút ký ức nào, chính gia đình ông Trương đã mang lại cho hắn cảm giác an toàn. Bây giờ tỉnh dậy không thấy họ, hắn không nhịn được muốn đi tìm.



“Sao ở đây lại có nhiều bụi thế này...” Khi đến gần cửa, Dư Hạnh nhíu mày, chỉ sau vài bước đi mà dưới chân hắn đã bám đầy bụi, nhìn kỹ thì cả cửa và trên tường cũng đầy bụi, giống như đã lâu không có người ở.



Khi mở cửa ra, Dư Hạnh ngẩn người. Hắn thấy mình đang ở một ngôi làng hoang vu.



Đập vào mắt là một mảng hoang vu, một cơn gió thổi qua, cát bụi bay đầy trời. Những ngôi nhà trong làng cách nhau không xa, bừa bộn đổ nát, cỏ dại mọc um tùm. Dưới ánh mặt trời, những ngôi nhà nhỏ kiểu cũ kết đầy mạng nhện, một số đã sụp đổ, tạo thành những đống đổ nát trơ trọi giữa trời đất.



Dư Hạnh ngơ ngác đứng đó, một ý nghĩ hiện lên trong đầu: Làm sao có thể như vậy? Hắn giẫm lên đất bên ngoài nhà, nhịp tim tăng tốc, quay người nhìn một cái.



Ngôi nhà của ông Trương không khác gì những ngôi nhà khác, mặc dù không sụp đổ, nhưng cũng cũ kỹ đến mức dường như đã lâu lắm rồi không có người ở, nút buộc và lưới dùng để săn bắn treo trên tường bên ngoài đã phai màu, mục nát, cảm giác chỉ cần kéo nhẹ cũng khiến nó đứt lìa.



“..."” Dư Hạnh có hơi sợ hãi, co rúm lại một chút.



Hình như hắn chỉ ngủ thêm một giấc, tại sao sau khi tỉnh dậy lại có cảm giác trời đất đảo lộn?



Ông Trương đâu? Người phụ nữ cho hắn bát cháo đâu? Cả Mạch Mạch nữa, mọi người đâu hất rồi?



Chẳng lẽ là ảo giác của hắn? Nhưng... Phải giải thích băng vải mới và quần áo trên người hắn như thế nào? Mặc dù quần áo hơi cũ nhưng rõ ràng rất sạch sẽ mà?



Hắn cẩn thận đi xung quanh, xác nhận trong ngôi làng nhỏ này không có người, xung quanh ngôi làng là núi rừng trùng điệp, không biết dẫn đến đâu. Tự nhiên trong lòng hắn sinh ra một cảm giác cô độc, Dư Hạnh chớp chớp mắt, quay lại nhà ông Trương.



Nơi này thật kỳ quái, hắn nghĩ.



Hắn đi vào nhà bếp, cố gắng tìm ra dấu vết tồn tại của ba người nhà ông Trương, nhưng đã khiến hắn phải thất vọng, bởi vì trong nhà bếp không có chút thức ăn nào, chỉ có vài cái lỗ kỳ lạ, trong lỗ tồn tại nấm mốc nhiều hơn hẳn so với những nơi khác. "Ở đây đã từng xảy ra chuyện gì?" Dư Hạnh ngồi xổm xuống, quan sát cẩn thận, trong lòng nổi lên suy đoán. Hắn lục lọi trong nhà ông Trương, tìm thấy một con dao phay đã rỉ sét trong đống mạng nhện, còn có một số dụng cụ nhỏ khác được bọc lại bằng chiếc khăn trải bàn đã bị những con bọ vô danh ở khắp nơi cắn nát, hắn mang hết theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận